[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 11




Mẫn Trì trở lại biệt thự, bảo mẫu sốt ruột đứng trước cửa phòng dành cho khách, thấy Mẫn Trì về liền vội vàng đi đến bên cạnh bà: "Phương tiên sinh vẫn chưa ra ngoài, kêu bao nhiêu cũng không thấy động tĩnh..."


Mẫn Trì cau mày bước đến, gõ gõ cửa: "Phương tiên sinh, cậu có khoẻ không?" Lúc ở công ty hắn nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói rằng sau khi Phương Phùng Chí về nhà liền khoá trái ở trong phòng, đang chuẩn bị gọi cậu xuống ăn cơm thì lại nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng rầm, giống như người ngã trên mặt đất, bà có kêu thế nào Phương Phùng Chí cũng không trả lời.


Mẫn Trì cúp điện thoại liền chạy thẳng về nhà, đáng lí ra sau thời gian đánh dấu, Alpha phải ở bên cạnh Omega, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không bình thường, nên tránh đi càng xa càng tốt. Lúc ở thang máy lại không thể trùng hợp hơn đụng phải Phó Bách Khải, anh ta nhìn Mẫn Trì vừa mặc áo khoác vừa sốt sắng đi ra ngoài: "Mẫn tổng vội vàng đi đâu thế?"


Mẫn Trì nhìn anh ta, trong lòng có cảm giác nói không nên lời nên không được tự nhiên: "Trong nhà có chút chuyện."


Vẻ mặt Phó Bách Khải lộ ra vẻ đã hiểu, nhìn Mẫn Trì cũng không thoải mái. Từ sau khi đánh dấu, không hề nghi ngờ gì mà trên người hắn cũng có mùi của Omega, người trong công ty đã sớm đồn đại rằng hắn có bạn đời. Phó Bách Khải đại khái cũng đã nghe qua lời đồn này, hoàn toàn không biết bạn đời trong miệng người khác kia chính là đối tượng ở chung của anh ta. Nhìn anh ta chẳng biết gì thế kia khiến trong lòng hắn khó chịu, lại lần nữa tự phỉ nhổ hành động không tự khống chế mà đánh dấu Omega kia, chỉ hy vọng trước khi tuyến thể của cậu hồi phục thì đừng phát sinh thêm chuyện gì nữa.


Mới vừa bước vào nhà đã mơ hồ ngửi thấy được mùi cam cúc, lúc đi đến trước cửa phòng dành cho khách thì mùi hương pheromone đã nồng đậm đến nỗi tràn ra ngoài, cánh cửa đóng chặt nhưng vẫn có thể ngửi thấy được, điều này thật sự kích thích máu cả cơ thể đều dần nóng lên. Mẫn Trì quay đầu bảo dì chưa ngửi thấy gì rời đi, sau đó trực tiếp trở về phòng của chính mình, kéo ngăn kéo ra lấy một ống thuốc ức chế.


Nhanh chóng tiêm thuốc vào cơ thể, hắn nhắm mắt, làm cho chất lỏng lạnh lẽo kia chậm rãi làm dịu xuống máu nóng đang xúc động trong cơ thể, thuận tay ném ống tiêm vào thùng rác, cầm chìa khoá cửa phòng cho khách đi ra ngoài.


Máu nóng cả cơ thể chậm rãi bị áp chế bình thường trở lại, đã lâu rồi hắn mới tiêm lại thuốc ức chế, đột nhiên dùng lại thuốc khiến thân thể hắn không thích ứng được. Hắn đi đến cửa phòng cho khách, không chút do dự dùng chìa khoá trực tiếp mở cửa phòng ra, bên trong tràn đầy pheromone ập thẳng vào mặt hắn.


Mẫn Trì cau mày đứng tại chỗ, tay đang nắm chặt then chốt cửa, hắn đang cực lực áp chế dục vọng đang sôi trào trong cơ thể.


Hắn quá yêu mùi hương pheromone này.


Thế cho nên hắn không cách nào có thể khống chế được mà nghĩ đến ngày hôm đó khi mà hắn có thể sử dụng răng nanh sắc bén gai nhọn cắn phá tuyến thể của Omega, rốt cuộc hắn cũng đã được thân mật giao triền cùng với mùi pheromone mà hắn si mê, dục vọng chiếm hữu trong hắn nháy mắt được thoả mãn, những Alpha bên cạnh hắn lúc đó chẳng thể làm được gì, giống như một người nắm được quyền khống chế trong một cuộc cạnh tranh, hắn ngắn ngửi mà có được Omega này.


Nhưng cậu là vợ của người khác.


Gân xanh trên thái dương hiện ra, Mẫn Trì cắn chặt răng hoà hoãn một lát. Mới mở mắt ra.


Hắn đem nội tâm đang không an phận ép xuống, thuốc ức chế bắt đầu có hiệu lực, khứu giác của hắn bắt đầu trở nên không còn nhạy nữa.


Hít một hơi bước vào, liền thấy Omega đang bất động ngã ở trước cửa phòng tắm, hắn sửng sốt, vội vàng chạy đến nâng cậu dậy. Sắc mặt Omega tái nhợt, môi không còn chút máu, cả người đều đang phát run. Mẫn Trì nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu: "Chỗ nào không khoẻ thế?"


Nhưng Omega chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt hoảng hốt không có tiêu cự, cũng không nói ra lời nào. Mẫn Trì chú ý tới thuốc ức chế rơi ở một bên, thuốc ở bên trong đã chẳng còn giọt nào, hắn duỗi tay kéo lấy tay áo của Omega. Nhìn thấy trên cánh tay tràn ngập lỗ kim thật sự khiến hắn kinh ngạc.


Bình thường thì Omega một hai tháng tiêm thuốc một lần là đủ rồi, nhưng nhìn cậu thế này rõ ràng là sử dụng thuốc ức chế thời gian dài, hơn nữa chắc chắn đều là tiêm vào tháng này.


Mẫn Trì cau mày ôm eo Omega bế lên,bộ dạng thế này không đi bệnh viên là không được.


Nhưng người trong lồng ngực lại giãy dụa vài cái, Mẫn Trì cúi đầu, thế nhưng lại thấy người nọ đang đem mặt vùi vào trong ngực hắn, thiếu oxi khiến cho cơ thể cậu nóng, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự nóng bức từ cơ thể cậu.


Bộ dạng này không quá thích hợp, Mẫn Trì đặt cậu lên trên giường, nhưng Omega lại ăn vạ với hắn, ôm chặt lấy eo hắn không chịu buông tay.


Mẫn Trì kéo tay cậu: "Buông tay."


Đáng tiếc là giờ phút này Omega hoàn toàn chìm trong biển pheromone ngửi được, chẳng nghe thấy gì cả. Mẫn Trì bất đắc dĩ thở dài, kêu tên cậu: "Phương Phùng Chí, buông tay."


Quả nhiên người kia hơi dừng lại, tay đang ôm hắn trượt xuống. Mẫn Trì kéo Omega ra dễ như trở bàn tay, khiến cậu mềm như bông nằm liệt trên giường. Omega ở trong ngực hắn ngửi loạn một hồi, bộ dáng khô khốc tái nhợt lúc nãy đã hoàn toàn không nhìn thấy, bây giờ mặt mũi ửng hồng, trong mắt ngập nước, miệng khẽ thở dốc.


Rõ ràng là động dục.


Thế này quá kì quái, rõ ràng đã tiêm thuốc ức chế nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Mẫn Trì chạm vào làn da cậu, không nóng, chỉ có một tầng mồ hôi mỏng. Đang chuẩn bị rút tay lại, Omega vốn dĩ nhìn chẳng có chút sức nào đột nhiên nắm lấy tay hắn nửa ngồi dậy, trong lúc Mẫn Trì chưa kịp phản ứng liền hôn lên môi hắn.


Mềm mại, mang theo mùi vị cam cúc nhè nhẹ.


Mẫn Trì sửng sốt, cơ bắp cả cơ thể đều căng chặt, hắn dựa vào bản năng mà lùi về sau, quay đầu đi, Phương Phùng Chí hôn lên bên má hắn. Người nọ cơ bản cũng chẳng biết bây giờ mình đang làm gì, nếm được hương vị của pheromone, không chịu bỏ qua mà muốn thêm nữa. Trong lòng Mẫn Trì run rẩy điên cuồng, có một luồng khí nóng từ lục phủ ngũ tạng xông tới, các giác quan đều tràn ngập luồng khí nóng này. Hắn đột nhiên duỗi ray nắm lấy cổ Phương Phùng Chí kéo đến, lòng bàn tay liền đụng đến chỗ nhô lên kia làm Omega run rẩy cả lên, trong miệng mềm mại rên hừ một tiếng.


Ánh mắt Mẫn Trì trầm xuống.


Hắn nhìn chỗ ở giữa hai chân Phương Phùng Chí đã cương lên, lỗ sau chắc chắn cũng đã đầy nước, bộ dạng bây giờ cũng không thể đi bệnh viện được. Hắn cau mày, lúc Phương Phùng Chí lại lần nữa tiến lại gần, liền dùng tay giam cầm Omega vào trong ngực. Sau đó nhét người vào trong chăn.


Omega giãy giụa, lại bị một bóng người ôm lại.


Người nọ ráo riết ôm chặt cơ thể cậu, làm cậu không cách nào nhúc nhích được, cậu hốt hoảng nghe được người ta nói chuyện: "Em dừng chút đi."


Giây tiếp theo, cậu đã bị chìm trong một không gian tối đen, bên trong kín không kẽ hở, chỉ có trong không khí là mùi pheromone khói thuốc.


Mẫn Trì dễ như trở bàn tay ôm chặt Phương Phùng Chí trong ngực, cúi đầu nhìn Omega đang an an tĩnh tĩnh nằm ở trong chăn, biết rằng pheromone bây giờ đang tràn ra của mình đã có thể thoả mãn cậu. Nhưng Omega cũng vì đó mà ham muốn tình dục tăng vọt, thân dưới liên tục cọ xát vào chân Mẫn Trì. Cũng may lúc nãy ở trong phòng hắn đã tiêm thuốc ức chế rồi, nếu không hắn sẽ không thể bảo toàn được lí trí mà ở chỗ này lo lắng cho Phương Phùng Chí. Nhưng tiếp theo nếu cứ thế này hắn không bảo đảm mình thật sự có thể tiếp tục khống chế.


Tay ôm Phương Phùng Chí càng thêm dùng sức, Omega hoàn toàn bị hắn bao bọc lấy. Mẫn Trì híp híp mắt, Omega trong chăn dừng lại, đột nhiên kịch liệt giãy giụa, trong miệng cứ ô a mà kêu, thật sự không thể chấp nhận được.


Mẫn Trì phóng thích pheromone, pheromone Enigma nồng đậm, nếu phóng thích trước Omega, trăm phần trăm có thể làm cho bọn họ động dục. Mà đối với Omega đã động dục, tác dụng của pheromone lại càng thêm rõ ràng.


Phương Phùng Chí trong ngực hắn giãy giụa vô cùng mạnh mẽ, ở trong không gian kín mít tối tăm, pheromone cường độ cao xâm phạm đến cơ thể cậu, cậu chưa từng gặp phải pheromone nào nồng đậm đến như vậy, như là đi vào mỗi một lỗ chân lông của cậu, cậu không thể khống chế được mà co rút, cứ như thiếu khí mà mở to miệng để hô hấp, nước miếng trong miệng không khống chế mà chảy ra đầy cằm, một ngụm khí hít vào, pheromone lại càng vọt vào trong cơ thể cậu, cậu không thể thừa nhận nỗi pheromone lớn như thế đi sâu vào, giống như một hòn đá nhỏ bé đang đối mặt với một trận cuồng phong lớn, bị đánh cho tan tành thành mảnh nhỏ. Cậu không thể khống chế mà nức nở thành tiếng, nước mắt không ngăn được mà chảy ra.


Nghe thấy tiếng khóc mềm mại của cậu, cả người Mẫn Trì đơ cứng một giây, một ý tưởng điên cuồng dạo qua một vòng trong đầu óc hắn, ngực hắn phập phồng vô cùng mạnh mẽ, hung hăng áp dục vọng của mình xuống. Tay lại xoa cổ của Omega, hắn nhớ rõ trong sách sinh lý nói, tuyến thể của Omega rất mẫn cảm. Vừa mới chỉ nhẹ nhàng chạm vào mà thôi, Phương Phùng Chí đã xụi lơ như nước vậy.


Bây giờ lòng bàn tay Mẫn Trì lại lần nữa ấn xuống vị trí đó, thân thể Omega liền cứng đờ, Mẫn Trì chú ý tới, lại không chút mềm lòng dùng bàn tay đè nặng lên trên vị trí nhô lên đó mà cọ xát. Omega giãy giụa vô cùng lợi hại, tuyến thể bị đánh đâu qua giống như đang bị người ta xâm hại không chút lưu tình, khoái cảm quá kích thích khiến cậu chịu không nổi, cậu ráo riết kẹp chặt chân lại, hỗn loạn giãy giụa, muốn né tránh bàn tay của người đàn ông, nhưng cậu giãy giụa hoàn toàn chẳng mang lại bất kì tác dụng nào, chỉ có thể bị Alpha nhốt trong chăn tuỳ ý mà đùa bỡn.


Sắp đến giới hạn rồi, lỗ nhỏ của cậu trống trãi đến khó chịu, những chỗ khác trên cơ thể cho cậu những khoái cảm mà cả đời này cậu chưa từng được trải qua, quá mức quá mức quá mức...


"Ah ah ah...!!"


Thân thể cậu đột nhiên bắn lên, lại ở trong ngực Mẫn Trì dừng lại.


Mẫn Trì lại thở ra một hơi, may mắn là lại không xảy ra chuyện gì cùng Omega nữa.


Lúc hắn ôm Phương Phùng Chí trong chăn ra cậu đã ướt nhẹp rồi, cả người đều là mồ hôi, trên mặt toàn là nước thảm vô cùng, giữa chân cũng bị pheromone của hắn áp bức đến lên đỉnh.


Nhìn bộ dáng thảm đến đáng thương của cậu, thế nhưng Mẫn Trì lại sinh ra cảm giác, chính bản thân hắn cũng không biết từ đâu lại sinh ra cảm giác thoả mãn.


_____


Tử tế cỡ đó là cùng uhuhu anh ơiii