Tin tức Ân Tố Nhi đầu quân về Lạc Thiên, liên tiếp đánh chiếm các địa bàn ở khu biên giới nhanh chóng truyền đến tai Hoàng Dịch Dương.
Các bang phái ở khu biên giới một phen náo loạn trước sự tấn công của Lạc Thiên, họ tìm mọi cách để chống cự trước sự đánh chiếm của Lạc Thiên và Ân Tố Nhi nhưng với thế lực nhỏ bé của mình, đương nhiên họ không phải là đối thủ của Ân Tố Nhi.
Họ tìm cách liên lạc với Hoàng Dịch Dương với niềm hy vọng Hắc Long sẽ đứng ra giúp đỡ họ một tay. Hoàng Dịch Dương nhận được tin tức liền nhanh chóng báo với Phó Dịch Thần để đưa ra hướng giải quyết.
“Lão đại, Ân Tố Nhi đã đầu quân cho Lạc Thiên. Hơn nữa, cô ta còn giúp Lạc Thiên đánh chiếm một số bang phái ở khu biên giới khiến bọn họ đang rất là bất bình.”
“Ân Tố Nhi đầu quân cho Lạc Thiên?”
“Dạ đúng thưa lão đại. Không những thế cô ta còn dùng một số mối quan hệ trước đây khi còn ở Hắc Long để giúp Lạc Thiên thâu tóm địa bàn.”
“Khốn khiếp.” Phó Dịch Thần chửi thề một tiếng.
“Chúng ta làm gì tiếp theo đây lão đại, không thể để cô ta lộng hành như thế được.”
“Cô ta muốn chết thì Hắc Long liền chiều lòng cô ta, để xem thế lực Lạc Thiên lớn hay là Hắc Long lớn.”
“Triệu tập mọi người đi, chúng ta lên đường sang biên giới xem tình hình như thế nào?” Phó Dịch Thần ra lệnh.
“Rõ.”
Hoàng Dịch Thần nhanh chóng triệu tập mọi người ở Hắc Long cho nhiệm vụ lần này. Đương nhiên những người ở đây đều căm ghét Ân Tố Nhi khi biết tin cô ta đầu quân về Lạc Thiên, chống lại Hắc Long.
Giải quyết Lạc Thiên và Ân Tố Nhi chỉ là chuyện nhỏ nhưng vấn đề khiến Phó Dịch Thần đau đầu chính là anh phải ăn nói làm sao với Đường Hinh Duyệt đây. Cô đang mang thai, anh không muốn có bất kỳ chuyện không hay nào xảy ra với cô và con.
Ngẫm nghĩ cả một buổi chiều nhưng vẫn chưa biết phải nên làm thế nào. Chưa bao giờ người ta có thể bắt gặp hình ảnh Phó Dịch Thần trong tình trạng khó xử như vậy, anh lúc nào cũng dứt khoát xử lý mọi chuyện, chưa bao giờ phải chần chừ vì bất kỳ lý do nào.
Phó Dịch Thần chưa kịp nghĩ thông suốt thì ông Phó khi nghe tin tức về Ân Tố Nhi ở khu biên giới liền gọi điện thoại đến cho Phó Dịch Thần.
“Con nghe.”
“Chuyện của Ân Tố Nhi và Lạc Thiên ở biên giới chắc là con đã nghe qua rồi chứ?”
“Con có nghe Dịch Dương nói sơ qua tình hình rồi thưa ba.”
“Thế con định làm thế nào?”
“Chắc là con phải sang biên giới một chuyến.”
“Còn Hinh Duyệt thì sao? Con định nói chuyện như nào với con bé. Con bé đang mang thai, ba không muốn con bé phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì.”
“Con hiểu. Con cũng đang rất đau đầu về chuyện này nhưng nếu lần này con không ra mặt giải quyết dứt điểm e là còn nhiều chuyện kéo theo sau đó nữa. Và con chắc chắn cô ta đầu quân về Lạc Thiên không phải quyền lực hay địa bàn ở thế giới ngầm mà cái chính cô ta muốn là dùng quyền lực của Lạc Thiên để trả thù con và Đường Hinh Duyệt.”
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ba đã nói con rất nhiều lần rồi, bây giờ thì sao hả?”
“Là do con suy nghĩ không thấu đáo. Con sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Còn phần Hinh Duyệt con sẽ lựa lời nói chuyện với em ấy. Có gì ba mẹ nói giúp con một tiếng để em ấy yên tâm, dù sao em ấy cũng đang mang thai, an toàn của mẹ con Hinh Duyệt là trên hết.”
“Hinh Duyệt là con dâu nhà họ Phó, đương nhiên sẽ được Phó gia bảo vệ. Cái con cần chú ý chính là an toàn của mình. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ con Hinh Duyệt sẽ như thế nào?”
“Con sẽ chú ý.”
“Khi nào thì sang đó?”
“Chắc là ngày mai, dù sao cũng nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”
“Được rồi, chỗ Hinh Duyệt ba mẹ sẽ lựa lời nói với con bé trước, con cũng nên bàn bạc lại với con bé, dù sao hai đứa cũng là vợ chồng, có chuyện gì thì cũng nên ngồi lại cùng nhau nói chuyện.”
“Con biết rồi.”
“Ừ.”
Có sự hậu thuẫn của ông Phó, Phó Dịch Thần cũng yên tâm phần nào về sự an toàn của Đường Hinh Duyệt trong khoảng thời gian anh không có mặt ở đây.
Chiều tối, Phó Dịch Thần tan làm sớm, anh quyết định hôm nay sẽ ngồi lại nói chuyện với Đường Hinh Duyệt. Anh lái xe về siêu thị gần nhà mua một ít nguyên liệu để về chuẩn bị bữa tối cho cả hai.
Hình ảnh một tổng tài cao cao tại thượng lại đang chăm chú chọn nguyên liệu nấu ăn khiến nhiều cô gái nhìn thấy phải ghen tỵ và ước ao có được một người bạn trai vừa tài giỏi vừa đảm đang như vậy.
Phó Dịch Thần vừa về đến nhà đã lớn tiếng gọi: “Vợ ơi. Anh về rồi đây.”
Đường Hinh Duyệt nghe tiếng anh liền nhanh chóng sà vào lòng anh: “Chồng về rồi ạ. Hôm nay đi làm có mệt không?”
“Không mệt. Anh có mua đồ nấu ăn, anh nấu đồ ăn ngon cho hai mẹ con nhé.”
“Được ạ.”
Phó Dịch Thần cởi bỏ áo vest, nhanh chóng đeo tạp dề vào để chuẩn bị nấu cơm tối. Cả buổi tối, đầu óc anh chỉ đang nghĩ nên mở miệng nói với Đường Hinh Duyệt như thế nào, gương mặt anh lộ rõ sự căng thẳng.
Đường Hinh Duyệt tinh ý nhận ra sự khác thường của anh, cô liền ân cần hỏi han: “Anh đang có chuyện gì sao ạ?”
“Hửm? Sao em lại hỏi vậy?”
“Em thấy anh khác lắm, anh đang căng thẳng chuyện gì à?”
Trước sau gì Đường Hinh Duyệt cũng biết nên Phó Dịch Thần cũng thành thật nói rõ mọi chuyện với cô: “Ngày mai anh sẽ đi sang biên giới, chắc là phải mất vài ngày mới có thể trở về.”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ừm, là chuyện của Ân Tố Nhi. Cô ta đầu quân về cho Lạc Thiên, hơn nữa còn náo loạn cả khu biên giới nên anh phải sang đó một chuyến.”
Đường Hinh Duyệt nghe Phó Dịch Thần nói, tâm trạng cô cũng căng thẳng theo: “Em đi cùng anh có được không?”
Nghe cô nói, chẳng cần phải suy nghĩ, Phó Dịch Thần lập tức từ chối: “Không được.”
“Nhưng mà…”
“Em đang mang thai. Hơn nữa, mục tiêu Ân Tố Nhi nhắm vào không phải là anh mà chính là em. Bây giờ em đi sang đó khác nào đi vào hang cọp chứ.”
“Em biết tự bảo vệ mình mà, anh đi một mình em không yên tâm.”
“Hinh Duyệt…”
“Nếu anh không cho em đi cùng thì anh cũng không được đi. Nếu anh xảy ra chuyện gì, mẹ con em phải làm sao?”
“Anh sẽ không có chuyện gì cả.”
“Anh lấy để bảo đảm?”
Phó Dịch Thần nghe cô hỏi, vẻ chần chừ hiện rõ trên khuôn mặt của anh. Chuyện các bang phái đánh chiếm địa bàn đã không còn quá xa lạ với những người trong thế giới ngầm như anh nhưng chẳng ai có thể đảm bảo mình sẽ an toàn tuyệt đối khi tranh chấp xảy ra, Phó Dịch Thần cũng không ngoại lệ.