Phó Dịch Thần đương nhiên biết được cảm giác của Đường Hinh Duyệt bây giờ nhưng anh nhất quyết không mềm lòng với cô.
Nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô, Phó Dịch Thần khẽ đau lòng nhưng nếu lần này anh nhúng nhường trước những hành động nguy hiểm của cô thì không biết sau này sẽ còn có thêm chuyện gì nữa.
Phó Dịch Thần đi ra ngoài, Đường Hinh Duyệt thấy vậy liền khẽ thúc thít khóc như một đứa con nít bị bỏ rơi.
“Cậu ở đây trông chừng cô ấy. Tôi sẽ quay lại sau.” Phó Dịch Thần nói với Hoàng Dịch Dương.
“Nhưng không phải bác sĩ Yến bảo Đường tổng có thể xuất viện sao? Ngài không đợi cô ấy về cùng ạ?”
“Cậu đưa cô ấy về biệt thự trước đi.”
“Vâng.”
Phó Dịch Thần căn dặn Hoàng Dịch Dương xong liền lái xe rời khỏi bệnh viện, không ai biết anh đi đâu làm gì.
Yến Giang quay trở lại với một túi thuốc trên tay: “Chắc là cậu không cần mình phải dặn nữa đâu nhỉ?”
“Tớ biết mà, tớ cũng là bác sĩ đấy.”
“Nhưng mà cậu làm sao mà để ra nông nỗi như vậy?”
“Chuyện này dài dòng lắm, có dịp tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
“Ừ, cậu về nghỉ ngơi đi. Tớ làm việc tiếp đây.”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt cầm bịch thuốc trên tay rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài chỉ có Hoàng Dịch Dương đang đứng đợi cô, không hề thấy bóng dáng Phó Dịch Thần đâu.
Đường Hinh Duyệt khẽ thở dài có lẽ lần này anh giận cô thật rồi, cô muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi chỉ vỏn vẹn nói Hoàng Dịch Dương: “Về thôi.”
“Vâng.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa Đường Hinh Duyệt trở về biệt thự rồi mới đến Hắc Long tìm Phó Dịch Thần bởi nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh lúc đó thì Hoàng Dịch Dương chắc chắn anh sẽ về Hắc Long tìm Ân Tố Nhi tính sổ.
Quả đúng như những gì Hoàng Dịch Dương suy đoán, Phó Dịch Thật quả thật đã về Hắc Long. Nhìn dáng vẻ cao ngạo của anh trên chiếc ghế thủ lĩnh còn Ân Tố Nhi thì quằng quại dưới đất, trên người chi chít là những vết thương lớn nhỏ thì anh biết chắc Ân Tố Nhi khó mà sống yên với Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần không hề có ý định để Ân Tố Nhi có cơ hội giải thích, đụng tới người phụ nữ của anh thì chắc chắn sẽ không có cơ hội sống yên. Cứ như vậy từng trận đòn rơi xuống người cô ta khiến cho những người có mặt ở đó một phen rùng mình.
“Tiếp tục đánh cho tôi.” Phó Dịch Thần ra lệnh.
Hoàng Dịch Dương đi vào khu vực bên trọng, nhìn thấy Phó Dịch Thần liền cất giọng: “Lão đại.”
“Đã đưa cô ấy về biệt thự chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ừ. Cậu đến đây là muốn xin cho cô ta?”
“Tôi không có ý đó, chỉ là mong lão đại nể tình Ân Tố Nhi làm việc cho Hắc Long nhiều năm mà tha cho cô ấy một con đường sống.”
“Vậy phải xem xem mạng cô ta lớn đến cỡ nào.”
Đám người bên dưới liên tục quất roi vào người Ân Tố Nhi, từng hồi vừa nhanh vừa dứt khoát, không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc.
Với sức lực của đám đàn ông to cao lực lưỡng đương nhiên cô ta sẽ không trụ được bao lâu, chỉ trong thời gian ngắn, Ân Tố Nhi đã gục xuống nền mà ngất đi.
“Lão đại, cô ta ngất rồi.”
“Nhốt vào hầm, tiếp tục đánh cho tôi.”
“Rõ.”
Ba bốn tên đàn ông liền cùng nhau kéo lê người Ân Tố Nhi đi xuống hầm, máu me rơi vãi khắp nơi cô ta đi qua. Nếu không phải Ân Tố Nhi từ nhỏ đã được luyện tập trong môi trường khắc nghiệt thì có thể đã chết trong tay của Phó Dịch Thần từ lâu.
Ân Tố Nhi được lôi xuống tầng hầm, một gáo nước lạnh được dội thẳng vào người, cô ta đầu óc quay cuồng chẳng còn biết trời đất là gì nữa nhưng vừa tỉnh lại đã bị thuộc hạ của Phó Dịch Thần liên tục tra tấn, sống không bằng chết.
Hơn một canh giờ trôi qua, Ân Tố Nhi liên tục bị đánh. Người của cô ta bây giờ đã đầy rẫy những vết thương, người cũng chẳng còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một cái xác không hồn cứ để yên cho người ta đánh.
“Quăng cô ta qua biên giới cho tôi.”
“Rõ.”
Xả cơn giận xong, Phó Dịch Thần lập tức tống cô ta ra khỏi Hắc Long, trực tiếp cho người đưa cô ta qua biên giới, tự sinh tự diệt.
Phó Dịch Thần trở về biệt thự cũng đã hơn 9 giờ tối. Cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, Phó Dịch Thần lên lầu tìm Đường Hinh Duyệt nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, chỉ nghe tiếng xả nước vọng ra từ nhà tắm.
Tay cô đang bị thương, tuyệt đối không được đụng nước. Nghĩ đến đó, Phó Dịch Thần ngay lập tức mở cửa phòng tắm đi vào.
Đường Hinh Duyệt thấy anh vào cũng không hề lên tiếng, trái lại hành động của cô lúc này lại vô cùng khó khăn. Tay bị thương là tay thuận của cô nên giờ đến việc tự tắm rửa cho bản thân, Đường Hinh Duyệt cũng không thể tự mình làm được.
“Anh giúp em.” Phó Dịch Thần lên tiếng.
Đường Hinh Duyệt không trả lời nhưng vẫn để yên cho anh làm giúp. Giận anh là thật nhưng nếu bướng bỉnh không để anh giúp thì cô cũng không thể nào tự mình tắm được.
Phó Dịch Thần giúp Đường Hinh Duyệt tắm xong rồi lại cặm cụi rửa vết thương cho cô.
“Em không có gì để nói với anh sao?” Phó Dịch Thần khẽ lên tiếng.
Nhìn động tác cẩn thận của anh khi giúp cô rửa vết thương rồi lại nghĩ về hành động bỏ đi của anh lúc ở bệnh viện, Đường Hinh Duyệt bỗng chốc tủi thân mà lên tiếng: “Anh bỏ rơi em.”
“Anh không có, anh chỉ giúp em xử lý một số chuyện thôi.”
“Anh đã làm gì với Ân Tố Nhi?”
“Dù anh có làm gì với cô ta thì cũng chính là do cô ta tự mình chuốc lấy, em không cần phải lo lắng thay cho cô ta.”
“Anh không muốn biết giữa em và Ân Tố Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?” Đường Hinh Duyệt khẽ hỏi.
Phó Dịch Thần băng vết thương cho cô xong, trực tiếp đem người Đường Hinh Duyệt đặt lên đùi anh, khẽ vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng lên tiếng: “Anh biết.”
“Anh biết?”
“Ừ. Là do cô ta ghen ghét em vì em là bạn gái của anh. Hai năm trước cô ta bị đẩy sang biên giới cũng chính là vì lý do này. Anh cứ nghĩ sau hình phạt năm đó cô ta sẽ thay đổi nhưng anh đã lầm. Là anh suy nghĩ không chu đáo để hôm nay cô ta có cơ hội làm em bị thương. Là lỗi của anh, anh xin lỗi em.”
“Em không sao, anh không cần phải tự trách mình.”
Phó Dịch Thần đưa mắt nhìn vết thương đã được băng bó của cô, không vui lên tiếng: “Bị thương thành ra như thế này còn bảo không sao?”
“Em không chú ý nên cô ta mới có cơ hội ra tay thôi. Chứ cô ta không phải là đối thủ của em.”
Phó Dịch Thần nghĩ cũng đúng, nếu như Đường Hinh Duyệt không có khả năng thì chắc hẳn đã bị Ân Tố Nhi xử lý từ lâu rồi.
Phó Dịch Thần đưa tay giữ mặt của Đường Hinh Duyệt đối diện với anh: “Đường Hinh Duyệt, em nói cho anh biết, thật ra em là ai?”