Sáng sớm hôm sau, Phó Dịch Thần đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai rồi mới đến tập đoàn.
Đường Hinh Duyệt tỉnh giấc đã không thấy Phó Dịch Thần bên cạnh liền với tay lấy điện thoại gọi cho anh.
“Alo.”
“Em dậy rồi à?”
“Dạ.”
“Anh có làm đồ ăn sáng, em dậy ăn đi rồi mới đi làm nhé.”
“Anh đi làm rồi ạ?”
“Ừm, sáng nay anh có chút việc nên không đợi em dậy được. Bạn gái thứ lỗi cho anh nhé.”
“Không sao, anh bận việc mà.”
“Dậy ăn sáng đi em.”
“Dạ, anh làm việc đi. Em dậy ngay đây.”
“Ừ, tối gặp em.”
“Vâng.”
Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà dùng bữa sáng được Phó Dịch Thần chuẩn bị từ trước sau mới lái xe đến tập đoàn làm việc.
[…]
Hoàng Dịch Dương nhận được thông tin chuyến bay của Ân Tố Nhi nên từ sớm đã cùng một số người trong Hắc Long ra sân bay để đón cô trở về.
Đợi hơn 30 phút thì cuối cùng chuyến bay cũng đã đáp xuống sân bay thủ đô. Ân Tố Nhi trong một bộ trang phục màu đen đơn giản, tay kéo chiếc vali xuất hiện trong dòng người đông đúc ở sân bay.
Hoàng Dịch Dương nhìn thấy liền vẫy tay với cô: “Ở đây.”
Ân Tố Nhi nhìn thấy Hoàng Dịch Dương cùng một số anh em ở Hắc Long liền nhanh chóng đi đến chỗ mọi người.
“Lâu quá không gặp mọi người.”
“Về là tốt rồi.”
“Lần này đừng nên làm lão đại tức giận nếu không e rằng cái mạng nhỏ này của cô cũng khó lòng mà giữ được nữa.” Hoàng Dịch Dương tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
“Biết rồi, nói mãi.”
“Nói nhiều nhưng chưa bao giờ là thừa đối với cô.”
“Về thôi.” Hoàng Dịch Dương xoay người cất giọng nói với mọi người.
“Về đâu?” Ân Tố Nhi vẫn chưa xác định được mình sẽ phải làm gì tiếp theo.
“Tôi đã xin lão đại cho cô một cơ hội, vị trí của cô ở Quân Thần và Hắc Long trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn vậy. Tốt nhất cô nên an phận, đừng lặp lại một sai lầm đến hai lần, đấy người ta gọi là ngu ngốc đấy, biết chưa hả?”
“Tôi biết mình phải làm gì.”
“Ừ.”
Hoàng Dịch Dương đem vali cô lên xe, trực tiếp lái xe đưa Ân Tố Nhi trở về Quân Thần gặp Phó Dịch Thần.
Những người làm việc cho Quân Thần lâu năm đều biết Ân Tố Nhi là ai cũng như hiểu rõ vì sao bấy lâu nay không thấy cô xuất hiện ở tập đoàn. Lúc thấy cô cùng Hoàng Dịch Dương bước vào, mọi người được một phen ngỡ ngàng khi thấy cô xuất hiện ở đây một lần nữa. Tất cả đều nghĩ kể từ sau sai lầm lần đó của cô ta thì chắc chắn Phó tổng sẽ không để cô ta trở lại một lần nữa.
Hoàng Dịch Dương cùng Ân Tố Nhi đi qua đám người đang to nhỏ bàn tán về mình, đi thẳng vào thang máy lên phòng làm việc của Phó Dịch Thần.
“Chủ tịch.”
“Chủ tịch.”
“Ừ.”
Phó Dịch Thần thấy cô ta xuất hiện ở Quân Thần cũng không lấy làm lạ, chuyện này anh đã nghe Hoàng Dịch Dương báo cáo qua, cũng đã đồng ý để cô ta ở lại Quân Thần và Hắc Long làm việc.
Phó Dịch Thần mắt vẫn dán thẳng vào màn hình máy tính, giọng nói có phần lạnh nhạt lên tiếng: “Quân Thần và Hắc Long xưa nay có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là không dùng lại người cũ, chắc cô không quên?”
“Tôi nhớ thưa lão đại.”
Phó Dịch Thần tỏ rõ thái độ không vui, ánh mắt sắc bén hướng về phía Ân Tố Nhi: “Đây là Quân Thần, không phải Hắc Long, điều cơ bản này cũng cần tôi phải nhắc?”
“Tôi xin lỗi.”
“Nguyên tắc của tổ chức tôi luôn nhớ rõ, nhất định sẽ nghiêm túc thực thi thưa ngài.”
“Dùng cô lại một lần nữa đã là quá nhân nhượng với cô, chắc là không cần tôi nói với cô những gì cô cần phải làm nữa chứ?”
“Dạ, tôi biết mình phải làm gì. Chủ tịch yên tâm.”
“Ừ.”
“Dịch Dương, phần còn lại giao cho cậu.”
“Rõ.”
“Ra ngoài đi.”
Theo lệnh của Phó Dịch Thần, Hoàng Dịch Dương nhanh chóng sắp xếp lại công việc cũng như hướng dẫn để Ân Tố Nhi nắm bắt được tiến độ cũng như theo được tiến bộ công việc ở Quân Thần. Dù sao hai năm qua cô ta đều không ở đây, chắc chắn sẽ không đuổi kịp với tốc độ của mọi người nên Hoàng Dịch Dương là người đảm nhiệm chính việc hướng dẫn công việc cho cô ta.
Hoàng Dịch Dương sắp xếp công việc cho Ân Tố Nhi ổn thỏa sau mới tiếp tục xử lý phần công việc còn đang dang dở của mình.
Đường Hinh Duyệt xử lý xong công việc của mình, buổi chiều cô cũng không cần phải đến bệnh viện nên cô quyết định đến Quân Thần tìm Phó Dịch Thần.
Mọi người ở Quân Thần đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của Đường Hinh Duyệt ở đây, duy chỉ Ân Tố Nhi là lấy làm bất ngờ khi có một người phụ nữ lạ ngang nhiên đi vào phòng làm việc của Phó Dịch Thần.
Đường Hinh Duyệt vừa định đưa tay mở của phòng làm việc của Phó Dịch Thần liền bị Ân Tố Nhi đưa tay ngăn lại.
Ân Tố Nhi với vẻ mặt không mấy hài lòng, cô ta nhìn người Đường Hinh Duyệt một lượt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá: “Không biết cô có hẹn trước với Phó tổng chưa ạ?”
Đường Hinh Duyệt nhìn người con gái đối diện, hình như là người mới, cô chưa từng gặp qua bao giờ cả, cô cũng không có ý định làm khó làm dễ người khác liền thành thật lên tiếng đáp: “Tôi không có hẹn trước.”
“Vậy phiền cô xuống sảnh đợi. Chủ tịch đang bận.”
“Phiền cô cứ báo với Phó tổng, có Đường Hinh Duyệt đến tìm là được.”
“Chủ tịch đang bận, tạm thờ sẽ không tiếp khách. Phiền cô vào phòng đợi dành cho khách. Tôi sẽ báo lại với chủ tịch sau.”
“À, được.”
Đường Hinh Duyệt trở xuống hơi gương mặt không vui, trái lại Ân Tố Nhi lại vô cùng vui vẻ nhưng cô ta vẫn không hề hay biết người mình vừa chọc trúng là ai.
Đường Hinh Duyệt cũng thôi không đôi co, cô xuống ngồi ở phòng đợi cho khách, cô lấy điện thoại gọi cho Phó Dịch Thần.
“Alo.”
“Anh nghe. Em sao thế, không vui à?”
“Anh đang bận ạ?”
“Anh không.”
“Thế sao người của anh bảo anh bận tạm thời không tiếp khách.”
“Ai nói?”
“Em ở dưới sảnh đợi anh, xong việc anh xuống rồi mình cùng về.” Đường Hinh Duyệt không vui lên tiếng.
“Hinh Duyệt…”
Không để Phó Dịch Thần có cơ hội lên tiếng cũng như hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Hinh Duyệt trực tiếp ngắt điện thoại.
Hoàng Dịch Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Đường Hinh Duyệt ngồi đợi ở sảnh liền lại gần chào hỏi: “Đường tổng, cô không lên ạ?”
Đường Hinh Duyệt hất mặt về phía Ân Tố Nhi, giọng nói mang theo phần ấm ức: “Cô ấy không cho tôi lên, bảo Phó tổng đang bận.”
“Tôi đưa cô lên, ngài ấy kết thúc cuộc họp lâu rồi, có bận gì đâu chứ.”
“Làm phiền cậu rồi.”