Duyệt Thần

Chương 1




Phó Dịch Thần – chủ tịch tập đoàn tài chính Quân Thần. Ở cái thủ đô đại ngàn này thì tiền và quyền luôn là những thứ khiến con người ta bất chấp để có được, vừa hay Phó Dịch Thần lại là mẫu người vừa có tiền lại vừa nắm trong tay quyền lực rất lớn.

Anh ta chính là người điều hành tập đoàn tài chính Quân Thần khi ông Phó Quân Tùng về hưu không những thế anh ta còn là một bang chủ hắc bang nắm trong tay hàng loạt các địa bàn quan trọng khiến cho các đối thủ ngày đêm thèm khát và quyết tâm truy đuổi để tiêu diệt anh đến cùng.

Phó Dịch Thần cao 1m88, thân hình rắn chắc, gương mặt điển trai nhưng cực kỳ lạnh lùng, anh chính là mẫu người đàn ông mơ ước trong lòng biết bao cô gái nhưng chẳng ai dám đến gần anh bởi họ biết chỉ cần anh không vừa mắt thì dù muốn nhìn thấy bình minh ngày hôm sau e là rất khó.

Tại bến cảng.

Hoàng Dịch Dương – trợ lý kiêm trợ thủ đắc lực của Phó Dịch Thần quan sát nhìn đoàn tàu chở hàng đang dần cập bến.

“Lão đại, bọn họ đến rồi.”

Phó Dịch Thần ngồi vắt chéo chân, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía bến cảng, cao giọng lên tiếng ra lệnh: “Chuẩn bị đi, lần này nhất định không được để xảy ra bất kỳ sai xót nào nữa.”

“Rõ.”

Hoàng Dịch Dương nhét khẩu súng vào người, đưa mắt nhìn về đám người đứng bên cạnh ra lệnh: “Cậu sang bên kia yểm trợ khi cần. Còn cậu theo tôi sang đó nhận hàng.”

“Rõ."

Hai chiếc tàu lớn dần dần di chuyển vào bến cảng, ngồi tên cao to đi ra từ bon tàu, lớn giọng nhìn về phía Hoàng Dịch Dương: “Mày nhận hàng?”

Hoàng Dịch Dương im lặng không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu.

“Phó Dịch Thần để một tên nhãi ranh như mày ra nhận hàng?”

“Đừng nhiều lời. Một tay giao hàng một tay nhận tiền.”

Hắn ta hất cằm, ý chỉ Hoàng Dịch Dương giao tiền ra nhưng phía Phó Dịch Thần vẫn đứng yên không có bất cứ hành động nào khiến hắn ta mất kiên nhẫn: “Muốn nhận hàng thì giao tiền ra đây.”

“Kiểm tra hàng.”

“Mẹ kiếp, lại còn muốn kiểm tra hàng.”

Hắn ta định từ chối nhưng nhìn thấy sự kiên quyết của Hoàng Dịch Dương liền nhún nhường đồng ý, hắn ra lệnh cho thuộc hạ mang thùng hàng đến để Hoàng Dịch Dương kiểm tra.

“Như vậy đã được rồi chứ?”

“Thành giao.”

Hoàng Dịch Dương đẩy vali tiền về phía hắn ta, ra hiệu cho thuộc hạ nhận thùng hàng nhưng vali tiền vừa đến tay hắn ta liền trở mặt, rút súng chỉa thẳng vào người Hoàng Dịch Dương.

“Tên nhãi ranh như mày mà cũng đòi giao dịch với tao? Muốn nhận hàng thì kêu đại ca mày ra nói chuyện với tao.”

“Cỡ như mày thì cần gì đến đại ca tao phải ra tay.”

Hoàng Dịch Dương vừa dứt câu thì thuộc hạ của anh đã nhanh chóng chế ngự hắn ta, họng súng đã đặt ngay đỉnh đầu.

“Thế nào? Như này đã đủ giao dịch với mày rồi chứ?”

Hắn ta nhếch môi, không hề sợ hãi, thái độ vẫn hách dịch như thường ngày: “Mày nói xem?”

Toàn bộ thuộc hạ của hắn ta từ hai bon tàu tiến về phía Hoàng Dịch Dương và thuộc hạ, với số lượng áp đảo đã nhanh chóng bao vây tứ phía.

“Để lại tiền, chúng mày sẽ an toàn rời khỏi đây.”

“Tiền của tao mà mày cũng có gan cướp?” Phó Dịch Thần cao giọng.

Hắn ta vừa nhìn thấy Phó Dịch Thần liền ra lệnh cho thuộc hạ xông lên: “Kẻ nào giết được Phó Dịch Thần sẽ được đại ca thưởng lớn.”



Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương nhanh chóng giải quyết đám người kia, với khả năng của cả hai thì bấy nhiêu chẳng nhằm nhò gì nhưng đám thuộc hạ của Lạc Thiên cũng chả vừa, hắn ta nhân lúc Phó Dịch Thần không để ý liền nả súng về phía đám người Phó Dịch Thần.

“Dịch Dương, cẩn thận.”

Phó Dịch Thần nhanh chóng kéo Hoàng Dịch Dương về phía sau, viên đạn bay xẹt qua, ghim thẳng vào người Phó Dịch Thần.

“Đại ca.”

“Mẹ kiếp chúng mày chán sống rồi phải không?”

Hoàng Dịch Dương ra lệnh cho thuộc hạ triệt hạ đám người kia còn anh lái xe đưa Phó Dịch Thần đến bệnh viện để xử lý vết thương.

[...]

Tại bệnh viện trung ương thành phố.

“Người nhà vui lòng đợi ở bên ngoài.” Vị bác sĩ nữ đẩy Phó Dịch Thần vào bên trong.

Hoàng Dịch Dương ở bên ngoài, tâm trạng đứng ngoài không yên, nếu Phó Dịch Thần có chuyện gì, mười cái mạng của anh cũng không đủ để tạ tội với Phó lão gia.

Hoàng Dịch Dương từ nhỏ đã được Phó lão gia nhận nuôi, anh ta đã ở bên cạnh Phó Dịch Thần nhiều năm, không chỉ là trợ thủ đắc lực của anh mà Phó Dịch Thần luôn xem Hoàng Dịch Dương như anh em một nhà, chưa bao giờ đối đãi tệ bạc với anh.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người trực tiếp mổ vết thương cho Phó Dịch Thần là một vị bác sĩ nữ, trông khá trẻ tuổi.

Cô nhìn về phía Hoàng Dịch Dương: “Anh là người nhà của bệnh nhân Phó Dịch Thần?”

“Phải. Ngài ấy không sao chứ?”

“Tạm thời không sao rồi. Cũng may viên đạn bắt lệch về một bên chứ chỉ nhích một xíu nữa thôi thì cái mạng của anh ta không thể giữ nổi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần cảm ơn, đây là nhiệm vụ của tôi. Anh để anh ta ở lại theo dõi vài hôm rồi mới xuất viện nhé.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

Hoàng Dịch Dương vừa vào bên trong đã thấy Phó Dịch Thần ngồi dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

“Lão đại định làm gì đấy?”

“Xử lý vết thương xong thì về chứ ở đây làm gì?”

“Bác sĩ bảo vẫn cần ở lại để theo dõi thêm.”

Phó Dịch Thần kiên quyết từ chối: “Không cần.”

“Nhưng mà...”

“Nếu anh không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai thì cứ tự nhiên.” Vị bác sĩ cấp cứu cho Phó Dịch Thần đi vào phòng bệnh, cầm theo một vỉ thuốc gì đó cho lên tủ để đầu giường bệnh.

Phó Dịch Thần nhìn thấy dáng vẻ của nữ bác sĩ kia liền dừng bước, ánh mắt dán lên người cô, lại xẹt qua bảng tên của cô, miệng lẩm bẩm: “Đường Hinh Duyệt.”

Phó Dịch Thần thu lại ánh mắt, cất giọng: “Vết thương cũng đã được xử lý xong, tôi ở lại đây làm gì? Bộ cô không nỡ xa tôi à?”

Đường Hinh Duyệt đã về công tác cho bệnh viện này vài năm, cô chưa từng thấy bệnh nhân nào vô liêm sỉ như anh, với cái nư của cô nếu không phải đang ở bệnh viện thì cô đã chửi Phó Dịch Thần một trận cho ra trò.

“Tự luyến ít thôi. Nếu anh muốn tôi sẽ ngay lập tức làm thủ tục xuất viện cho anh.”

Phó Dịch Thần hạ tông giọng: “Bao giờ tôi mới có thể xuất viện?”



“Vẫn nên ở lại theo dõi thêm vài ngày, ít nhất là 3 ngày nữa anh mới có thể xuất viện.”

Phó Dịch Thần nhấc chân đi về phía giường bệnh nằm xuống cho cô kiểm tra, cũng không quên trả lời cô: “Được.”

Hoàng Dịch Dương nhìn thái độ vô cùng hợp tác của Phó Dịch Thần trong đầu liền xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

“Tạm thời đừng để vết thương đụng nước. Anh nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ đến kiểm tra.”

“Cảm ơn.”

Đường Hinh Duyệt thu dọn dụng cụ y tế sau đó rời khỏi phòng bệnh của Phó Dịch Thần.

“Thật hiếm khi lão đại lại ngoan ngoãn ở lại bệnh viện quá 24 tiếng đồng hồ. Bị bác sĩ Đường hớp hồn rồi?”

“Vớ vẩn.”

“À, chuyện tao bị thương tạm thời đừng để...”

“Anh định nói đừng để ai biết hả?” Phó lão gia và Phó phu nhân từ bên ngoài đi vào.

“Ba mẹ.”

“Lão gia, phu nhân.”

“Ừm. Cậu lui ra trước đi.”

“Dạ vâng.”

Hoàng Dịch Dương đi ra ngoài, không quên kéo cửa phòng trả lại không gian riêng tư cho mọi người.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mắt Mù

2. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận

3. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"

4. Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt

=====================================

Phó Quân Tùng nhìn vết thương bên ngực trái của Phó Dịch Thần, nhíu mày hỏi: “Vết thương sao rồi?”

“Bác sĩ nói không sao, ở lại theo dõi vài ngày sẽ xuất viện.”

Phó phu nhân nhìn đứa con trai bị thương xém xíu nữa mất mạng liền không chịu được mà lên tiếng: “Ba con anh có thể thôi làm những chuyện khiến người khác lo lắng không hả?”

“Ơ kìa, thằng nhãi này xảy ra chuyện sao em lại lôi cả anh vào.” Phó lão gia bị vợ mắng liền không vui.

“Dịch Thần, con đã hứa với mẹ như thế nào? Ba mươi tuổi sẽ lui về lập gia đình, điều hành Quân Thần, không dính dáng đến chuyện của hắc bang. Năm nay con đã bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Phó Dịch Thần bị mẹ nhắc đến chuyện hôn nhân liền không vui: “Ba hai.”

“Ừ. Thế những gì con hứa với mẹ thì con tính làm sao đây hả?”

“Con cũng đã về điều hành Quân Thần theo ý của ba mẹ. Còn chuyện kết hôn, con chịu.”

Phó phu nhân: “...”