Sau hơn hai canh giờ ngâm mình dưới nước, Hải Ngư biến thành hình người. Nữ hài tử bước ra từ trong thùng nước tắm lạnh ngắt, trên người mặc áo váy màu vàng thêu hồ điệp khô ráo. Đôi chân bước ra khỏi thùng nước, tự biến ra đôi giày cũng màu vàng thêu hồ điệp nhỏ li ti khắp giày. Nước trong thùng hóa thành khói bốc lên rồi tan biến như mây.
Hải Ngư nhướng mài, nhìn vào chổ nóc đã biến mất không chút dấu vết, gật đầu hài lòng. Quay lại kiểm tra thùng nước một lần nữa, chắc chắn không còn những váy cá lấp lánh của nàng rơi ra mới hài lòng đi ra.
Ngoài trời, sao sáng lung linh rơi trên mặt hồ tạo nên một nhân cảnh tuyệt hảo. Một cô nương chừng mười bốn mười lăm ngồi bên khung cửa sổ nhếch môi cười. Ánh sáng của trăng soi rõ khuôn mặt thanh tú diễm lệ. Đôi mắt như sao trên bầu trời lúc lấp lánh lúc u ám, hai má đỏ hồng hồng do gió thổi vào, mài lá liễu nhiếu chặt lại rồi dãn ra, đôi môi đỏ đậm có phần hơi khô. Bảo Ngọc đang nghĩ, đến kinh thành rồi, khi nào nàng mới gặp lại phụ mẫu của nàng đây? Rồi lại nhớ Dương Châu, nhớ Hà Uyển Nguyên, tuy chỉ hội ngộ thân thiết không bao lâu, nhưng miễn cưỡng cũng được xem là duyên phận bằng hữu? Nàng nghĩ thế, nhưng không biết Hà Uyển Nguyên có xem nàng là bằng hữu không, nàng ta chưa từng nói quan hệ hai người là gì?
Hải Ngư một thân nhỏ bé, xoay người đi hướng Bảo Ngọc, thân thiết gọi:
- Bảo Ngọc tỷ tỷ~
Bảo Ngọc ôm đầu quay lại, con cá này suốt ngày gây với nàng, giờ gọi thân thiết như vậy thực sự có chút không quen nha. Còn chưa biết được nàng và Hải Ngư thân thiết như vậy khi nào a? Nàng cũng quay lại, cho câu bỡn cợt:
- Xin hỏi cô nương có chuyện gì thỉnh ý?
Hải Ngư hướng nàng cười cười, sau đó biến thành bộ dạng mếu máo muốn khóc, xúc động tới mức hận không thể cắn nàng thử một cái xem thật giả ra sao, chỉ biết khóc gọi:
- Cuối cùng muội có thể tìm thấy tỷ rồi.
Trên đầu Bảo Ngọc chảy đầy hắc tuyến, không phải gặp ba hôm trước rồi sao? Tại sao bây giờ lại...?! Khóe môi nàng giật giật, tiểu yêu tinh muốn làm gì nữa đây? Bảo Ngọc dùng tay ngăn Hải Ngư đang nhào lại ôm, Hải Ngư bị cản bộ mặt biến hóa đến vô hạn, tỷ muội hội ngộ, không được ôm hả? Bảo Ngọc miễn cưỡng cười nói:
- Hải Ngư, ngươi đừng đùa nữa, ta không có thời gian đùa với ngươi đâu.
Tiểu Ngư mang bộ mặt yểu xìu, vốn muốn nói với nàng sự thật, nhưng hiện giờ có nói, chưa chắc nàng đã tin, đợi sao khi tìm được phụ mẫu nàng sau đó nói vậy. Lúc đó nói cũng chưa muộn, có thể giúp cho Bảo Ngọc lấy lại tiên thể, tu luyện tiên khí, lật đổ tiên thiên hoàng xấu xa giả mạo đó là được. Hải Ngư cũng không gấp, một năm dưới trần chỉ bằng một ngày trên thiên đình thôi mà. Càng nghĩ Hải Ngư càng muốn cười, thì ra ba kiếp tương ngộ mà bản thân điều bỏ qua. Nếu nói đáng hận, có đúng không? Hải Ngư lại nghĩ, nếu để Bảo Ngọc chậm trễ, ba giới tiên, ma, nhân còn nơi nào không máu đổ thành sông? Nhưng vốn là hài nữ, thân thể không lớn nên phải ngủ như thói quen ở trần gian, chẳng bao lâu Hải Ngư đã ngủ mất.
Bảo Ngọc đâu có ngờ tiểu yêu tinh lại ngủ trên giường, vậy nàng ngủ ở đâu?
Giờ dần hôm sao, sương rơi dày đặc nơi kinh thành, một điều chưa từng xảy ra ở nơi đây. Bảo Ngọc thức dậy trong bộ dạng ê ẩm vì ngủ trên ghế suốt đêm. Đau lòng, đúng là đau lòng chết mất. Nàng phải ngủ trên ghế, vậy mà kẻ dành giường của nàng vẫn ngủ ngon yên giất. Mở cửa sổ cho gió lạnh lùa vào, Hải Ngư rùng mình một cái, bỏ chăn ra… ngủ tiếp. Bảo Ngọc ôm đầu rồi nói:
- Tiểu Ngư, sáng nay không ăn sen nữa...
Bỡn cợt Hải Ngư a? Không ăn những món có sen, làm sao Hải Ngư sống được? Chung quy Hải Ngư vẫn là yêu tinh, chưa tu đến mức có tiên hay ma khí, làm sao có thể nhịn đói? Hải Ngư đang nghĩ xem, ba kiếp có tiên nhằm người không, tại sao một người ôn nhu dịu dàng sau khi trải qua ba kiếp có thể nói những lời như vậy a? Tiểu Ngư cũng đau lòng quá đi mất!
- Muội, thức rồi, mình đi tìm tửu điếm thôi, muội muốn ăn
Hải Ngư cứ nói như vậy cho đến lúc tìm được tửu điếm thích hợp với Tiểu Ngư. Thích hợp chính là nơi đó toàn bộ dường như nấu món chay. Đặc biệt là những món làm từ hoa sen.
Sau khi ăn xong, Bảo Ngọc trở về quán trọ, thu dọn tay nãy chuẩn bị đi tìm Lâm phủ. Nàng nghe tiểu nhị nói Lâm phủ dọn tới đây gần mười lăm năm trước, gia thế rộng lớn, chủ nhân quản thúc nhà cửa là con gái thái sư. Sự thật rất bất ngờ, nàng đang nghĩ liệu người phụ nữ nổi danh nhờ kinh doanh đồ cổ đó có phải là mẹ ruột nàng không? Chưa bao giờ nàng dám nghĩ ngoài mẹ mình ra thì mình vẫn còn người mẹ khác nữa.
Đến Vạn Nhất An, cửa hàng thu - mua đồ cổ bắt đầu phát triển từ mười năm trước. Trang trí không thô tục kiểu cách như những tiệm đồ cổ khác, Vạn Nhất An từ khi bước vào đã làm cho người ta thấy nó vốn cổ đại. Từ bình trà mời khách đến những tủ đựng đồ cổ điều đúng chất cổ. Ngoài sảnh vào là những bình cổ đặt hoa vào. Bên trong vẫn là không gian cổ hơn thời đại này nhưng làm người ta thấy thoải mái.
Đúng là nữ nhân không phải chỉ làm bình phong không đâu. Như Đường Tú Tinh và Hà Uyển Nguyên điều là người rất biết kinh doanh, tuy không lớn nhưng với nữ nhân thì như vậy là tốt lắm rồi.
Bảo Ngọc hỏi người ở đó, chỉ nghe nói nhà Đường Tú Tinh cách tiệm không xa, đi chừng một khắc là tới. Sau đó, Hải Ngư cùng Bảo Ngọc tiếp tục lên đường đến nhà họ Lâm.
Cùng thời gian này, ở trong cung là cuộc tuyển thái tử nối ngôi vua. Hoàng thượng Đông Danh Minh, nay đã trạc sáu mươi mấy tuổi. Thời kì trước không chọn thái tử do một số tác nhân bên ngoài như giặc Cương Đường xâm lược, ngoài ra đại hoàng tử cũng là con của một phi tần, mà phi tần đó chỉ là một cũng nữ nên không sắc phong ngôi hoàng hậu cùng thái tử.
Những người được hoàng thượng coi trọng là nhị hoàng tử Đông Mạnh Khương, thất hoàng tử Đông Mạnh Thiên, thập nhất hoàng tử Đông Mạnh Quân. Ngôi vị thái tử bị tranh đấu gay gắt giữa Đông Mạnh Khương và các vị hoàng tử khác.
Con người Đông Mạnh Khương cao cao tại thượng, rất xem thường người khác nên mất long rất nhiều người, là người luyện võ, được thái sư của hoàng thượng dạy dỗ rất cẩn thận. Mẫu hậu của hắn là hoàng quý phi Dâng Tịch Hương, con gái của Dâng tướng quân. Dâng Tịch Hương là nữ quan trong cung, quản lý tất cả sự vụ trong cung.
Đông Mạnh Quân là con trai của Ý phi - Du Hạnh. Du Hạnh xuất thân không có gì đặc biệt, nhưng dung mạo xinh đẹp, hiền thục đoan trang, rất được hoàng thượng sủng ái.
Nhưng người được sủng nhất là Quý phi - Hoang An Chi. Là người do người nước Hồ tặng cho vua Đông. Người Hồ là một tộc người nhỏ, rất giỏi về sản xuất vải gấm tơ lụa. Hoang An Chi là một người yêu may vá, nhưng từ khi gả vào hoàng cung đã không còn tự do muốn làm gì cũng được nữa.
Cuộc chiến dành ngôi vị thái tử này ai cũng nghĩ sẽ rất ác liệt, nhưng chắc chỉ có Đông Mạnh Khương tham gia. Đông Mạnh Quân bất cần, thích ngao du thiên hạ. Đông Mạnh Thiên lại không thích quá phận. Hoàng tử trong hoàng cung phải nói đến là số đông đều muốn làm thái tử. Chiếm được ngôi vị thái tử cũng có nghĩa là người kế ngôi tương lai.
Sau cuộc tuyển thái tử chính là ngày sắc phong vương vị Vương gia cho các hoàng tử. Đó là dự tính của hoàng thượng.
Làm một vị vua, ít ra phải có tố chất, từ ánh mắt đến dáng vẻ đều phải uy nghiêm mới có thể thu thập những kẻ giỏi giúp mình trong việc giữ gian sơn. Thứ hai phải có tính toán riêng, không chỉ nghe theo đường lối vạch sẵn của các đại thần, làm vua như vậy, chẳng khác nào bình phong dung túng loạn thần. Thứ ba, đặc biệt nhất, phải là một người tài giỏi, như vậy sẽ khiến cho người khác khâm phục, nhất nhất nghe lệnh.
Mà ba vị hoàng tử ở đây, người có cái này thì mất cái kia, không ai hoàn hảo. Nhị hoàng tử khó thế lấn áp, khí chất uy nghiêm, cao cao tại thượng nhưng lại quá mức khinh thường người khác, văn chương chữ nghĩa cũng không học mấy phần. Thất hoàng tử có tính toán riêng (tẩu thoát ngôi vị thái tử), văn võ song toàn, nhưng khí chất lại quá ôn nhu trầm ổn, không thích hợp với ánh mắt hung thần làm người khác sợ mà nể mặt. Thập nhị hoàng tử văn chương uyên bác, khí chất tiêu sái, nhưng lại quá lười nhát, cho thích đi chơi.
Cuối cùng, so đi sánh lại, cũng chẳng biết chọn người nào?