Duyên Trời Tác Hợp

Chương 2




3

Tôi xấu hổ đến mức theo bản năng đi về phía bạn mình, sau đó trơ mắt nhìn Thịnh An Nam nhướng mày, cũng đi về phía này, ngồi bên tay trái tôi.

Tâm lý tôi vừa đấu tranh vừa kháng cự.

Đừng mà!

Tại sao lại ngồi ở đây chứ?

Mà khoan, cho dù muốn đánh tôi thì đâu cần phải trắng trợn như vậy!

Tôi lặng lẽ nhích về phía bạn mình.

Cô bạn kinh ngạc nhìn tôi rồi nhìn Thịnh An Nam: "Chi Chi, cậu quen Thịnh An Nam từ khi nào vậy?"

Tôi mang khuôn mặt tang thương lắc đầu.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi ước gì mình không quen biết anh ta.

Cô bạn cúi đầu thì thầm với tôi: "Thịnh An Nam là đại ca trường chúng ta, xấu tính lắm, tốt nhất cậu nên tránh xa anh ta ra, nhỡ chọc giận anh ta thì phiền phức lắm."

Tôi rưng rưng.

Cậu dặn trễ rồi!

Mông cũng sờ rồi!

Phiền phức này đủ lớn chưa!

Ngồi cạnh Thịnh An Nam, tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than.

Tôi lặng lẽ liếc xéo anh ta.

Anh ta vốn đang cúi đầu nghịch di động, đột nhiên nhìn về phía này.

Tôi vội ngồi thẳng lưng, làm bộ đang học hành nghiêm túc.

Thịnh An Nam giơ di động lên, bỗng có tiếng răng rắc.

?

Trong lòng tôi vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Tôi quay đầu hỏi Thịnh An Nam: "Anh muốn làm gì?

Xong rồi, chắc không phải anh ta định hỏi tội tôi ngay đây chứ?

Tôi sốt ruột nói: "Anh nghe tôi giải thích, khi nãy tôi thật sự không cố ý, thật đó, tôi chỉ vô tình đi nhầm nhà vệ sinh, sau đó lúc nhặt khăn giấy vô tình chạm vào mông anh, tôi thề mình không cố tình sờ nón!"

Thịnh An Nam dựa ra lưng ghế, hất cằm cười lạnh: "Dám làm không dám nhận, bây giờ lại hối hận?"

Thấy Thịnh An Nam định đăng hình tôi lên mạng, tôi nghiến răng, vội giữ tay anh ta lại: "Thế này đi, chỉ cần anh ta thứ cho tôi, giúp tôi giữ bí mậ chuyện này, anh muốn gì tôi cũng làm giúp anh."

Thịnh An Nam xoay di động trong tay, nghe vậy thì lặp lại: "Cái gì cũng được?"

4

Cuối cùng tôi trở thành đàn em của Thịnh An Nam.

Này là tôi tự phong.

Nhưng Thịnh An Nam đúng là sống như một thiếu gia.

Lần đầu gọi điện, anh kéo tôi dậy từ giấc ngủ trưa ngon lành, lúc anh ta nhờ tôi đến lớp thay, tôi thật sự muốn đi gặp tổ tiên mười tám đời của anh ta.

Tôi cố kìm nén cơn giận, hỏi tại sao anh ta không tự đi học.

Giọng của Thịnh An Nam qua điện thoại dài dòng, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

"Buồn ngủ." Anh ta trả lời.

Tôi phẫn nộ đến mức ngứa răng.

Được thôi, hết cách rồi, ai bảo tôi vô tình sờ mông người ta chứ!

Buổi chiều đi học, để giúp Thịnh An Nam để lại ấn tượng tốt trong lòng giảng viên, thời điểm tranh cử lớp trưởng, tôi là người đầu tiên xung phong.

Giáo viên vui mừng gật đầu: "Cô bạn Thịnh An Nam này rất tích cực, mọi người nhớ học tập cô ấy."

Tôi cười nói: "Thầy cứ yên tâm, sau này mọi chuyện trong lớp cứ giao cho em, em không sợ mệt đâu."

Mới vừa tan học, tôi lại nhận tin nhắn của Thịnh An Nam.

[?]

Một dấu chấm hỏi đơn giản nhưng rõ ràng.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy, không trả lời.

Bên kia lại nhắn: [Tới sân bóng rổ đưa chai nước, khát rồi.]

Tôi trừng mắt.

Tuy Thịnh An Nam xấu tính nhưng lại có vẻ ngoài điển trai, thế nên rất nhiều nữ sinh đưa nước cho anh ta.

Con người này rõ ràng coi tôi như đàn em mà!

Nhưng nghĩ lại, dù sao hôm nay nam thần của tôi cũng đang chơi bóng rỗ, lúc đi đưa nước cho nam thần tôi thuận tay đưa cho Thịnh An Nam một chai, đỡ phải bị anh ta uy hiếp.

5

Nam thần của tôi thi đấu với Thịnh An Nam.

Rất nhiều người đến xem.

Khi Thịnh An Nam ghi bàn, áo bị gió thổi bay, khu vực khán đài lập tức bùng nổ.

Da anh ta rất trắng, cơ bụng săn chắc, mồ hôi chảy dọc xuống eo trông rất gợi cảm.

Nam thần của tôi phía này vén áo lau mồ hôi, tôi và những nữ sinh xung quanh cũng vô cùng kích động.

Có lẽ do tôi gào thét quá to, Thịnh An Nam bỗng nhìn về phía này, vừa hay chạm mắt tôi.

Lúc đó tôi đang ngồi ở khu vực cổ vũ cho đội nam thần nên chột dạ quay đầu.

Khi kết thúc trận đầu, tôi vội cầm đồ uống chạy đi đưa cho nam thần.

Nam thần đang lau mồ hôi, nhận nước cảm ơn tôi.

"Cố lên! Trận sau anh chắc chắn có thể chiến thắng Thịnh An Nam!" Tôi cổ vũ nam thần.

Nam thần bật cười: "Ừ."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như sao của anh.

Dịu dàng quá!

Đúng là trái ngược hoàn toàn với cái tên Thịnh An Nam đáng ghét.

Đúng lúc này, phía sau có người hỏi: "Cậu nói muốn đánh bại ai?"

Trời ạ, sao nhắc Tào Tháo Tào Tháo lại đến vậy?

Tôi không quay đầu mà gãi đầu chột dạ nhìn bên cạnh: "Khi nãy ai nói chuyện vậy? Là tôi sao?"

"Còn giả vờ?" Thịnh An Nam khoanh tay đứng sau lưng tôi cười lạnh.

Tôi thức thời đưa nước cho anh ta, đang định bỏ trốn thì bị Thịnh An Nam kéo áo lại.

"Không được chạy, ảnh của cô còn nằm trong di động của tôi đấy!"

Tôi thở dài, xoay người lại, đứng chờ chỉ thị của thiếu gia Thịnh An Nam.

Phiền phức quá, sớm biết thế tôi đã chặt đứt cánh tay sờ mông anh ta rồi!

Có lẽ Thịnh An Nam tới gặp tôi để lấy đồ uống, anh ta nhìn chai nước chưa mở nắp rồi lại nhìn tôi.

?

Nhìn tôi làm gì?

Tôi và anh ta cứ nhìn nhau.

Một lúc sau, anh ta cau mày thở dài: "Tay bẩn, mở giúp tôi đi."

Không phải chứ, tay bẩn sao anh còn dám kéo áo tôi?

Đương nhiên ngoài mặt tôi vẫn ngoan ngoãn mở nắp chai nước cho anh ta.

Thịnh An Nam không nhận.

Anh ta vẫn nhìn tôi, hàng mi dày được ánh nắng mạ lên một lớp ánh sáng vàng rực khiến anh ta trông đẹp trai lạ thường.

?

Ý gì đây?

Không nhận là đang chờ tôi đút anh uống đúng không?

Không phải chứ?

Tôi trợn tròn hai mắt nhìn Thịnh An Nam, không lẽ thật sự bắt tôi đút anh ta uống?

Tôi do dự vài giây, tay run rẩy cầm chai nước đưa đến bên miệng Thịnh An Nam.

Đôi môi nhợt nhạt của Thịnh An Nam vừa dính nước liền trở nên hồng hào.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao có nhiều nữ sinh theo đuổi anh ta.

"Cô bị bệnh hả Đào Chi Chi?"

Tôi đang ngơ ngác nhìn môi của Thịnh An Nam, bỗng nghe có tiếng mắng trên đầu mình, ngẩng đầu thì thấy mặt Thịnh An Nam đen xì như chuẩn bị đánh tôi.

"Tôi chỉ bảo cô mở nắp chai nước giúp tôi, không có bảo cô đút tôi uống nước."

Thịnh An Nam có đôi môi mỏng, mắt một mí, khi cau mày hay nhướng mày, nét mặt trông càng lạnh lùng và dữ tợn.

Không hổ là đại ca học đường.

Quả thật có khí thế đánh nhau.

Tôi lặng lẽ lùi một bước.

Anh ta không tỏ thái độ gì, vẫn khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi.

Nghĩ đến việc gần đây tôi cứ xúc phạm tới thiếu gia này, tôi lại lùi một bước.

Nhưng lần này không thành công.

Anh ta nắm lấy tay áo của tôi, ép tôi phải đi theo anh ta.

Mãi đến khu vực cổ vũ cho đội bóng rổ của mình, anh ta mới buông tay, hất cằm: "Ngồi đó đi."

Tôi không nói nên lời.

Đây có phải là ép buộc người ta không?

Có loại muốn lập tức đánh lộn khí thế.

Trước khi quay về sân thi đấu, anh ta còn đe dọa: "Nếu dám bỏ đi, tôi sẽ công khai chuyện của chúng ta đấy."

Tôi: "..."

Thật tàn nhẫn đi mà!

6

Từ sân bóng rổ về ký túc xá, tôi lên án Thịnh An Nam việc làm khó người khác.

Tất cả bạn cùng phòng đều tỏ ra đồng tình và đứng về phía tôi.

Mãi đến bữa cơm ngày hôm sau, lúc tôi và bạn cùng phòng đi lấy đồ ăn, chúng tôi vẫn lên án hành vi của Thịnh An Nam.

"Hiếm khi tớ mới đi xem nam thần thi đấu nhưng lại bị Thịnh An Nam làm hỏng chuyện! Tớ nguyền rủa anh ta khi ăn mì gói không có gói gia vị! Tớ nguyền rủa anh ta lần sau đi WC quên mang khăn giấy! Thịnh An Nam đúng là tiểu nhân, không phải tớ ở WC chỉ vô tình sờ trúng..."

Có lẽ do quá kích động, khi đi ngang chiếc bàn trước mặt, tôi không nhìn đường, bất cẩn đụng trúng chân ghế, món súp trong khay bắn vào người nọ.

Ngồi đó toàn là nam sinh.

Lúc này mọi người đều mở to hai mắt sợ hãi nhìn tôi.

Nam sinh bị tôi làm đổ súp lên người vẫn cầm muỗng, không quay đầu, cũng không có phản ứng gì, nhưng nhiệt độ xung quanh anh ta đột nhiên hạ thấp.

Gần đây đúng là quá xui xẻo mà.

Tôi dè dặt vỗ vai anh ta: "Xin lỗi anh, hay là tôi bồi thường quần áo cho anh nhé?"

Thịnh An Nam nghiến răng gằn từng câu từng chữ: "Đào Chi Chi, tôi có thù oán gì với cô hả?"

Tôi cứng đờ.

Xấu hổ quá.

Không chỉ bị người ta nghe thấy những lời nguyền rủa, còn đổ súp lên người người ta.