Sau buổi tối hôm đó hai người cũng ít nói chuyện với nhau hơn vì bận học. Cuối tuần này tổ chức thi học sinh giỏi cấp thành phố. Vì vậy tất cả các học sinh đều tập trung học tập cô và anh cũng không ngoại lệ.
“ Cuối tuần này thi rồi cô mong các em đạt được thành tích cao. Để đáp lại sự nỗ lực của các em.” Cô giáo dạy tiếng Anh của cô lên tiếng
Vì đây là kì thi quyết định việc được tuyển thẳng vào đại học hay không. Những em học sinh có thành tích cao sẽ được tuyển thẳng vào đại học. Chính vì thế mà tất cả học sinh đều cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ. Học tập đến quên ăn quên ngủ, kể cả có bị bệnh thì họ vẫn đặt việc học lên trên hết.
Thời gian thấm thoát thoi đưa cuối cùng cũng đến ngày thi. Tại phòng thi tất cả các học sinh đều tập trung làm bài. Giám thị coi thi nghiêm ngặt, ai ai cũng lo lắng, căng thẳng. Vì thi cùng thời gian nên khi kết thúc cô gặp anh đang đi cùng một bạn nữ.
Thấy cô anh liền chạy lại hỏi cô có muốn đi ăn không. Cô lắc đầu từ chối vì hôm nay anh ba cô đón. Biết con gái cưng đi thi về mệt mỏi nên mẹ cô đã nấu rất nhiều món ngon cho cô tẩm bổ. Vừa bước chân tới cửa cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
“ Hai đứa về rồi à, mau lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Mẹ nấu cơm xong hết rồi.” Mẹ cô từ trong bếp nói vọng ra. Cô trả lời mẹ rồi cũng lên phòng tắm rửa thay đồ. Tắm xong cô xuống dưới nhà ăn cơm, đúng lúc bố cô cũng về tới.
Trên bàn ăn, cả nhà gắp thức ăn cho cô rồi hỏi về cuộc thi hôm nay. “ Thi có tốt không con?” Bố cô nhìn cô rồi hỏi.
“ Dạ tốt ạ”
“ Tốt là được rồi. Con đã cố gắng hết mình, dù kết quả có ra sao thì ta vẫn luôn tự hào về con.”
Nghe bố nói vậy cô cảm thấy nhẹ lòng. Thật tốt khi gia đình cô không quá khắt khe với điểm số của cô. Là một trong những tiểu thư quyền quý thì việc nghiêm khắc với việc học hành là điều bình thường. Tuy vậy gia đình cô vẫn luôn ủng hộ ý kiến của cô. Cô cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi được sinh ra trong một gia đình có bố mẹ và hai anh cưng chiều, luôn quan tâm, thấu hiểu.
Ăn cơm xong thì cô cũng về phòng. Nằm trên giường cô không ngừng suy nghĩ về việc chiều nay. “ Người đi cùng Đình Kiệt hôm nay là ai nhỉ.” Cô cứ nằm suy nghĩ mãi thấy như vậy không được, cô bèn lấy điện thoại hỏi cho rõ ràng.
“ Đình Kiệt, cậu còn thức không?”
“ Còn, có việc gì à”
“ À... người đi cùng cậu chiều nay là ai vậy?”
“ Ồ, sao cậu lại hỏi vậy”
“ Tôi chỉ tò mò thôi”
“ À ra vậy, cô ấy là một người bạn tôi quen khi ở nước ngoài. Tôi gặp lại cô ấy trong lớp học ôn”
“ Thật bất ngờ khi cô ấy cũng học Hoá đó”
“ Ừ, lúc gặp lại cô ấy tôi cũng khá bất ngờ”
“ Hai cậu có vẻ thân thiết nhỉ”
“ Cũng không hẳn mà sao cậu lại hỏi vậy. Cậu ghen à”
“ Ghen? Ai ghen? Tôi và cậu có là gì của nhau đâu”
“ Ồ vậy sao”
“ Ukm, thôi tôi ngủ đây. Tạm biệt cậu”
Sau khi tắt điện thoại cô quyết định đi ngủ. Nhưng không sao ngủ được, nằm lăn lộn trên giường một lúc cô vẫn không ngừng nghĩ về chuyện vừa rồi. “ Cậu ta nói mình ghen sao? Nực cười mà. Aiss, Trúc Linh ơi Trúc Linh sao m lại có thể như thế chứ. Thôi không nghĩ nữa đi ngủ”
Phía anh sau khi thấy cô hỏi như vậy thì anh cũng không mấy bất ngờ. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của anh.
“ Cá đã cắn câu rồi.” Anh nhếch môi cười, sau đó cũng tắt đèn đi ngủ.