Duyên Trời Định Cậu Là Của Tôi

Chương 33: Đi biển (2)




Ba giờ chiều tất cả mọi người đã có mặt tại biển. Biển ở đây thì xanh, sạch, đẹp. Vì thành phố này là nơi có nhiều người đến du lịch và nghỉ dưỡng nên ở bãi biển có rất nhiều người.

Cả nhóm cùng nhau tắm biển và ăn đồ nướng trên bãi biển. Cả nhóm quyết định tối nay dựng lều trên bãi biển rồi nướng đồ ăn. Nhóm nam thì ở lại dựng lều còn nhóm nữ thì mua đồ ăn về làm tiệc nướng.

Mọi người cùng chia nhau ra mỗi người một việc. Rất nhanh sau đó hai cái lều to đã được dựng lên. Sau khi lều được dựng xong, đồ ăn đã sẵn sàng thì cả nhóm bắt đầu nướng.

Nướng một hồi thì đồ ăn cũng chín. Mọi người cùng ngồi bên nhau và ăn đồ nướng. Vừa ăn mọi người vừa nói chuyện vui vẻ.

“Này, mấy cậu đã nghĩ xem mình học trường gì chưa?” Thiên Di vừa ăn vừa hỏi mọi người.

Châu San thấy vậy liền nhanh miệng trả lời: “Tớ định học ngành thiết kế thời trang.”

“Nghe được đó. Còn tớ thì muốn làm bác sĩ.” Kiều Dung tiếp lời.

Minh Vũ: “Tôi sẽ về tiếp quản công ty của gia đình mình.”

“Tôi muốn làm một vận động viên bơi lội.” Xuân Nam vừa nhét miếng thịt vào miệng vừa trả lời.

Vũ Hạo: “Tôi định sẽ học đại học luật.”

“Được đấy anh bạn.” Xuân Nam đưa tay vỗ vỗ vào cái vào vai thành bạn mình.

“Hừm, tớ thì muốn làm một giáo viên.” Thiên Di nhìn mọi người rồi trả lời.

“Còn hai cậu thì sao, Đình Kiệt với Trúc Linh.” Thiên Di liền quay qua chỗ hai người đang ngồi hỏi.

Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tớ nghĩ mình sẽ học tại Học Viện Âm Nhạc.”

“Còn tôi thì học song hành giữa công nghệ thông tin với kinh tế.” Anh vừa gắp thịt cho cô vừa trả lời.

Thế là tất cả mọi người cùng nhau ăn và nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì cũng đến lúc đi ngủ. Mọi người tạm biệt nhau rồi vào lều ngủ. Vì có hai cái lều to nên nam nữ chia nhau mỗi nhóm một bên.

Thời gian cứ thế trôi cuối cùng cũng hết một tuần đi biển. Sau hôm nay là mọi người phải xa nhau rồi. Không biết đến bao giờ họ mới có thể gặp lại nhau.

“Haizz vậy là hết một tuần rồi. Nhanh thật đó, sau hôm nay là chúng ta sẽ ít được gặp nhau hơn rồi. Buồn quá đi.” Kiều Dung vừa đi vừa than thở.

“Mặc dù lên đại học rồi nhưng mọi người không được quên nhau đâu nhé. Chúng ta giữ liên lạc với nhau mọi lúc nhé, được không?” Cô nhẹ giọng lên tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm này.

“Nhất trí!!” Cả đám đồng thanh trả lời. Khó khăn lắm cô mới chơi thân được với những người bạn này. Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Châu San và Hoàng Anh ra thì cô không có bạn. Bởi vậy khi cô quen đám bạn của anh cô biết mình phải trân trọng tình bạn này. Cô muốn giữ lại những kỉ niệm bên họ.

Năm học lớp 12 đối với cô là một năm học tuyệt vời. Cô có những người bạn mới cùng cô san sẻ niềm vui nỗi buồn. Mặc dù có mất má nhưng đổi lại cô nhận được nhiều tình yêu thương từ mọi người. Và đặc biệt cô đã tìm ra được nửa kia của đời mình. Sau này dù có phải xa cô cũng không luyến tiếc điều gì.

Máy bay cất cánh bay lên bầu trời xanh. Mọi người cùng nhau trở về nhà sau chuyến đi chơi dài. Có lẽ là lần cuối cùng gặp nhau nên họ rất trân trọng từng phút từng giây ở bên nhau. Chuyến đi chơi này cũng coi như bù đắp lại những ngày tháng xa nhau sau này.

Sau vài tiếng đồng hồ ngồi máy bay thì họ cũng về đến nhà. Lấy hành lí công thì tất cả tạm biệt nhau ai về nhà nấy. Vì lúc đi cô với anh đi cùng xe nên lúc về thì anh đưa cô về.

“Vào nhà đi, anh đi về đây.”

“Vâng.”

Anh đưa cô về nhà rồi cũng lái xe về thẳng nhà mình. Kết thúc một chuyến đi dài cô mệt mỏi nằm ườn ra giường. Lúc này điện thoại của cô vang lên. Cô mở lên xem thì thấy đó là thông báo nhập học tại Học Viện Âm Nhạc.

Trong tin nhắn họ nói vào tháng 7 này cô đến trường báo danh rồi nộp hồ sơ. Cô mở lịch lên xem thì phát hiện cũng chẳng còn mấy ngày nữa là hết tháng 6 rồi. Nghĩ đến đây cô thoáng buồn, vậy mà cô sắp phải xa mọi người rồi.