Duyên Trời Định Cậu Là Của Tôi

Chương 3: Học sinh mới




Hôm nay cô đi cùng với Châu San, nên không đi xe của gia đình. Vừa đến lớp hai cô nghe được rằng hôm nay sẽ có học sinh chuyển vô lớp cô. Trái ngược với sự mong chờ xem đó là ai của Dương Châu San thì cô chẳng mấy quan tâm. Vì trường cô học là trường chuyên của thành phố nên có không ít học bá chuyển đến.

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên trong buổi bắt đầu. Trong lớp vẫn còn đang nhốn nháo khi nghe tin sắp có học sinh mới chuyển vào. Cô giáo bước vào lớp theo sau là một cậu học sinh. Thấy cô giáo bước vào cả lớp liền lặng, lớp trưởng hô mọi người đứng chào cô.

“ Các em ngồi đi, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Em giới thiệu đi”

“ Chào mọi người, tôi là Đình Kiệt mới chuyển vào lớp ta mong các cậu giúp đỡ”

Nghe thấy cái tên Đình Kiệt cô mới ngẩng mặt nên nhìn thì ngạc nhiên khi thấy anh ở đây. Ai cũng biết anh đi du học ở nước ngoài mới về, vốn tưởng rằng anh sẽ học ở trường tư do gia đình mở không ngờ anh lại chuyển đến trường cô. Thấy anh cô cảm thấy nghi hoặc vì lớp cô là lớp chuyên Anh sao anh lại vào đây thay vì chọn các lớp tự nhiên. Dẹp mấy cái suy nghĩ đó sang một bên cô bắt đầu lấy giấy bút ra chuẩn bị làm bài kiểm tra.

Sau khi anh giới thiệu xong thì cô giáo cho anh tự chọn chỗ ngồi. Anh gật đầu rồi đi xuống chỗ cô và thế là cô giáo chuyển con bạn thân của cô ra chỗ khác cho anh ngồi. Xếp chỗ xong cô nói cả lớp bỏ giấy ra làm bài kiểm tra môn Toán, thời gian làm bài là 45’

Tiếng trống vang lên, lớp trưởng thu bài rồi nộp lên cho giáo viên. Sau khi cô giáo dời đi Châu San chạy lại chỗ cô than vãn.



“ Ôi trời ơi, tớ còn câu cuối chưa kịp làm. Cậu có làm được không Trúc Linh” Dương Châu San thở dài than vãn rồi quay qua hỏi cô.

“ Cũng tạm ổn” Cô trả lời rồi quay qua anh thì không thấy anh đâu cô đoán là anh đi xuống canteen rồi. Tiếng trống vào tiết hai bắt đầu, anh đi lại chỗ ngồi rồi bất ngờ đặt vào tay cô một chai nước. Cô khó hiểu nhìn anh, thấy vậy anh mới lên tiếng: “ Cho cậu đấy”

Cô cầm lấy chai nước rồi cảm ơn anh một tiếng. Môn học thứ hai là môn Hoá cũng là môn cô ghét nhất. Vừa vào lớp thầy giáo đã mời học sinh lên trả bài. Xui xẻo làm sao thầy giáo lại gọi chúng tên của cô. Kết quả không ngoài dự tính của cô, cô ăn nguyên điểm không vào sổ của thầy. Cả đời đi học cô học kém nhất là môn Hoá, mặc dù là học bá nhưng cô vẫn không thể nào mà học được môn Hoá.

Cuối cùng tiếng trống hết tiết cũng vang lên, cô uể oải nằm bò ra bàn. Đột nhiên nhớ ra gì đó cô bật dậy quay qua hỏi anh: “ Không phải cậu nên học ở trường tư sao lại vào lớp tôi?”

Anh liếc nhìn cô rồi trả lời “ Vì tôi không thích.” Cô nhìn anh chỉ biết lắc đầu, khi không lại chạy đến đây học.

Tiếng trống tan trường vang lên tất cả học sinh ồ ạt ra về. Vì chiều nay không có lịch học cô về nhà chứ không ở lại trường. Đang đi thì Trần Đình Kiệt đi đến nói là có chuyện muốn nói với cô. Cô bảo Châu San ra cổng chờ mình rồi theo anh xem có chuyện gì.

“ Cho tôi Sđt của cậu đi.” Cô mở to mắt nhìn anh. Thấy vậy anh vội lên tiếng giải thích. “ Dù sao thì chúng ta bây giờ cũng là bạn” Cô khá bất ngờ trước hành động này của anh. Đường đường là con trai cả của tập đoàn lớn vậy mà lại chủ động xin sđt của cô. Tuy vậy nhưng cô vẫn cho anh sđt của cô. Sau khi cô dời đi, anh nhếch môi cười đầy ẩn ý.