Hai gia đình ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì cô cũng tỉnh lại. Mọi người vào trong hỏi han cô đủ thứ. Vì cô không bị gì nghiêm trọng nên sáng mai có thể về nhà. Mọi người ra ngoài để cô nghỉ ngơi, anh hai đi mua cháo cho cô vì từ tối đến giờ cô chưa có gì bỏ vào bụng. Mọi người đã ra ngoài còn anh thì ở lại nói chuyện với cô một lát.
“ Cậu không sao chứ. Cậu có nhớ ai là kẻ cầm đầu không?” Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh giường cô. “ Tôi không sao, kẻ đứng sau là Vũ Hân. Cô ta vẫn còn tức vụ lần trước với cả thái độ lạnh nhạt của cậu với cô ta nên cô ta mới làm vậy.” Cô thở dài kể lại mọi chuyện. Anh nghe cô nói Vũ Hân là kẻ đứng sau có chút tức giận. “ Được rồi cậu nghỉ ngơi đi. Còn Vũ Hân cứ để tôi xử lí.” Anh xoa đầu cô vài cái rồi rời đi. Nhìn bóng lưng anh rời đi cô bất giác mỉm cười.
Hỏi thăm xong thì gia đình anh đi về, bố mẹ và anh ba cô cũng đi về. Còn anh hai thì ở lại chăm sóc cô. Ăn uống xong cô lên giường nằm ngủ một giấc đến sáng. Sáng nay bác sĩ kiểm tra lại một lượt rồi cho xuất viện. Biết hôm nay cô xuất viện mẹ đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon cho cô. Hôm nay bố cô mời gia đình anh đến dùng bữa tiện thể hỏi xem đã tìm ra được thủ phạm chưa.
Một chiếc xe Lambroghini màu đen đỗ trước cửa căn biệt thự sang trọng. Thấy cô về, mẹ cô vui mừng ra trước cửa đón. “ Con gái cưng về rồi đấy à. Mau mau vào nhà thay đồ nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm.” Cô cười tươi gật đầu rồi chạy lên phòng.
Một lúc sau thì chiếc xe G63 của gia đình anh cũng đến. Mọi người đã đến đông đủ thì bắt đầu ăn cơm. Đang ăn cơm thì anh có điện thoại nên xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại. Sau khi trở lại anh nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng: “ Bố, chú Vương đã tìm ra được người đứng sau rồi ạ.”
“ Tốt quá rồi. Cuối cùng cũng tìm ra kẻ đứng sau.” Mẹ cô nghe anh nói xong kích động ôm lấy bà bạn thân của mình mà nói. “ Người đó là ai? Tại sao lại làm vậy.” Bố anh quay qua hỏi.
“ Dạ, đó là đại tiểu thư của Vũ gia - Vũ Hân.” Anh nhìn cô một cái rồi trả lời bố mình. “ Không thể tin được. Đường đường là đại tiểu thư của một tập đoàn vậy mà lại làm ra loại chuyện như này. Vậy mà lại dám động vào con gái cưng của Vương Minh Trí tôi.” Bố cô tức giận đập đũa xuống bàn quát.
“ A Kiệt, con giải quyết việc này giúp chưa Vương đi.” Mẹ anh đề nghị. “ Vâng.” Anh gật đầu đồng ý với lời đề nghị của mẹ mình. Ăn cơm xong thì nhà anh cũng về.
Hôm sau cô vừa đến trường Châu San đã vội ôm cô lắc qua lắc lại làm cô chóng hết cả mặt. “ Được rồi, Châu San tớ không sao cậu đừng lắc nữa.” Cô gỡ tay Châu San ra khỏi người mình nói. Châu San nghe vậy nhìn cô một lượt từ đầu tới chân. Thấy cô không làm sao thì Châu San mới cảm thấy yên tâm.
Tại một căn phòng tối có một cô gái đang bị trói ở trên ghế. Cô gái đó không ai khác là Vũ Hân. Cánh cửa đột nhiên mở ra một dáng người cao ráo bước vào. Sát khí toát ra từ phía người đó khiến cho Vũ Hân cảm thát lạnh sống lưng. Gần một chút Vũ Hân có thể nhìn rõ gương mặt của người đó. Cô ta bất ngờ khi thấy người đến không ai khác là Trần Đình Kiệt. Cô ta cứ nghĩ rằng anh đến cứu mình nên vui sướng trong lòng. “ Đình Kiệt cậu đến cứu mình có phải không?”
Nghe cô ta nói vậy anh chỉ cười nhạt rồi bước tố gần cô ta. “ Vũ Hân, cậu có còn nhớ tôi từng cảnh cáo cậu như nào không?” Anh bóp lấy cằm cô ta gằn từng chữ một. Cô ta bị bóp đau đến mức kêu cha gọi mẹ cố gắng thoát ra. “ Cậu thích tôi mà đúng không? Vậy cậu nói xem tôi là ai nào?” Anh buông tay ra nhìn cô ta nhếch môi hỏi. “ Cậu...cậu là đại thiếu gia của Trần thị - Trần Đình Kiệt.” Vũ Hân sợ hãi lắp bắp lên tiếng trả lời.
Nhận được câu trả lời anh gật đầu hài lòng. Đột nhiên anh đứng dậy trừng mắt nhìn cô ta: “ Cô biết tôi là ai vậy mà vẫn dám động đến người của tôi. Cô xem lời cảnh cáo của tôi chỉ là lời nói suông thôi à.” Cô ta sợ hãi khóc nấc lên nói không thành lời: “ Hức...không....phải vậy. Vì tôi quá thích cậu nên mới....hu.” Nghe cô ta nói xong anh không khỏi bật cười: “ Thích tôi? Haha, Vũ Hân tôi nói cho cô biết cô đã đi quá gối hạn của mình rồi. Vì cô mà gia đình của cô đang phải gánh chịu hậu quả cho những việc mà cô làm.”
Vũ Hân nghe vậy liền nổi đoá lên, tức giận hét lớn: “ Tại sao cậu lại làm vậy với tôi. Theo đuổi người mình thích là sai sao? Cô ta có cái gì hơn tôi chứ? Rốt cuộc cô ta là ai mà cậu lại bảo vệ cô ta như vậy?” Đình Kiệ nghe cô ta nói vậy có chút tức giận nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. Anh quay lưng rời đi bỏ lại cô ta ở đằng sau kêu gào. Trước khi đi anh không quên để lại một câu cho cô ta: “ Cậu sai khi thích tôi, còn Trúc Linh là ai...ha sau này cậu sẽ biết.”