Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 988




Chương 988

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn nịnh nọt tâng bốc bà ta: “Đương nhiên không có rồi, Tống tổng, bà yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi, đảm bảo xử lý gọn gàng sạch sẽ, chỉ là…”

Anh ta giả vờ đắn đo: “Tưởng Tử Hàn đã khác xưa rất nhiều, lấy thực lực của cậu ta bây giờ, muốn đến gần cậu ta cũng khó chứ đừng nói đến tìm cơ hội xuống tay. Nhưng Tống tổng thì khác, lấy năng lực của bà, chỉ cần vài phút là có thể tiêu diệt được thằng em họ này của tôi rồi. Chi bằng Tống tổng ra tay, tôi ở sau hỗ trợ, nhất định sẽ phối hợp ăn ý!”

Tống Thanh Hoa bị thằng oắt con này chọc tức đến nỗi suýt tắt thở.

Bà ta kìm nén cơn giận, thở dài: “Diệc Sâm, quả nhiên cậu đã không còn đoàn kết với tôi nữa, từ khi nào tôi đã khiến cậu cảm thấy không đáng tin như thế?”

Tưởng Diệc Sâm vội vàng giải thích: “Tống tổng, bà đang nói cái gì vậy chứ, chúng ta hợp tác nhiều năm nay, tôi không tin bà thì còn có thể tin tưởng ai nữa đây? Không phải là tôi không muốn làm, mà là khả năng của tôi thực sự có hạn. Bà cũng biết sau khi chú hai mất, toàn bộ Tưởng Thị đều rơi vào tay Tưởng Tử Hàn, tôi thực sự có hơi sợ cậu ta…”

Nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của anh ta, Tống Thanh Hoa bỗng thấy tức giận, không nhịn được mắng thầm trong lòng!

“Muốn làm việc lớn thì phải mở rộng tầm nhìn. Nếu đã không có gan lấy mạng Tưởng Tử Hàn thì có thể đổi cách khác.”

Tưởng Diệc Sâm chột dạ hỏi ý kiến: “Ví dụ?”

Tống Thanh Hoa cười khẩy, nốt mụn nước trên miệng cũng chảy máu vì hành động này.

Bà ta hít một ngụm khí lạnh, sự lạnh lùng và hận thù hiện lên trong mắt: “So với cái chết thì hành hạ cậu ta sống không bằng chết mới càng hả giận hơn! Tôi nhất định sẽ khiến Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên phải hối hận vì đã đến với thế giới này! Tôi cũng sẽ khiến nhà họ Tưởng các người đã phải trả giá đắt!”

Tưởng Diệc Sâm giật giật mí mắt, anh ta vội vàng cầu xin: “Tống tổng, nhà họ Tưởng vô tội, đó đều là ý của Tưởng Tử Hàn. Xin bà giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người nhà họ Tưởng.”

Tống Thanh Hoa không tiếp lời, không biết đang nghĩ gì, cười nói: “Vốn tưởng chuyến đi về nước lần này sẽ rất nhàm chán, nhưng ai ngờ lại lòi ra được một đối thủ khó chơi như thế. Nếu cậu ta đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cậu ta đến cùng!”

Giọng nói của bà ta vốn đã không rõ, lúc này lại có chút mơ hồ, mang theo chút áp bức…

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Khi Tưởng Diệc Sâm ra khỏi phòng bệnh, vẻ cẩn thận dè dặt trên mặt cũng biến mất ngay lập tức.

Mặt mày u ám, nghiến răng chửi bới: “Bà điên này càng ngày càng điên rồ. Mấy năm qua nắm đầu mấy ông già của các gia tộc lớn ở thủ đô xoay mòng mòng, vậy mà bây giờ lại bị một tên nhóc bức đến độ người không ra người ma không ra ma, chỉ sợ sẽ điên hơn!”

Anh ta vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi đi thẳng.

Tống Thanh Hoa không đáng tin, anh ta phải lên kế hoạch cho bản thân trước đã.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tưởng Diệc Sâm mới sáng lên một chút.

Cũng may là anh ta đã có chuẩn bị, trên tay đang có một lá bài tốt.

Đó là… con của anh ta, Tưởng Minh Triết!

Nhất định phải hoàn thành trước khi Tống Thanh Hoa đánh chủ ý lên thằng bé.