Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 9




Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên bước vào văn phòng dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên.

Vừa vào cửa cô đã một người đàn ông gác chân bắt chéo lên bàn làm việc của mình.

Ngũ quan người này khá nữ tính, mặc một bộ vest rộng thùng thình, tóc tai chải vội, gương mặt lười nhác lại cà lơ phất phơ như chưa tỉnh ngủ.

Anh họ thứ ba của cô, Tống Kim Minh.

Ông nội có ba đứa con, sinh tổng cộng bảy đứa cháu trai, hai đứa cháu gái cho ông. Cô và Tống Mỹ Như có bốn anh trai, ba em trai.

Tống Kim Minh đứng thứ ba trong hàng cháu, tuy rằng hơn cô hai tuổi nhưng từ bé đã không làm gì đàng hoàng chính đáng, là đứa cháu trai phá gia chi tử ông nội không ưa nhất.

Tống Hân Nghiên cau mày: “Tống Kim Minh, anh không ôm mấy cô người mẫu xinh đẹp của anh ngủ nướng đi, sáng sớm ngày ra chạy đến chỗ tôi làm gì?”

Gương mặt phong lưu thành tính của Tống Kim Minh hơi vênh lên, cầm chiếc bút ký tên gõ vào mặt bàn: “Từ hôm nay trở đi, nơi này là văn phòng của tao. Tao bảo người dọn đồ cho mày rồi, văn phòng mới của mày ra cửa quẹo trái, phòng sát nhà xí ấy.”

Bên góc bàn công tác chỉ có một thùng giấy con, bên trong là giấy bút Tống Hân Nghiên hay dùng, còn cả lác đác vài xấp văn kiện.

Nhưng những thứ quan trọng thì lại mất tăm mất tích.

Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận lan tràn, bước vài bước tới, nhìn từ trên cao xuống: “Anh tự cút hay để tôi gọi người đuổi anh ra ngoài? Cho anh chọn đấy.”

“Chậc!”

Tống Kim Minh nhếch đôi môi khêu gợi: “Mày tưởng mày vẫn là cô chiêu có một không hai nhà họ Tống đấy à?”

Tống Hân Nghiên chợt siết chặt nắm tay, lười nói lời vô nghĩa với người này: “Bảo vệ đâu, đuổi người ra ngoài!”

Hai sếp lớn khai chiến!

Người hóng chuyện bên ngoài dáo dác tản đi như ong vỡ tổ, chỉ chừa lại hai bảo vệ bị chỉ danh.

Hai người khó xử dịch bước vào văn phòng: “Giám đốc Tống, cậu ba là người của tổng bộ, chúng tôi không dám...”

Tống Hân Nghiên rút ra con dấu CEO của công ty và giấy phép kinh doanh trong ngăn kéo khóa chặt đặt cộp lên bàn: “Tôi mới là người nắm quyền công ty!”

Còn chưa kể ông nội đã sớm phân công ty cho ba người con trai rồi, công ty mỹ phẩm thuộc về con thứ hai của ông, cũng là nhà bọn họ, hoàn toàn không liên quan gì tới nhà bác và nhà chú cả!

Càng không liên quan một xu một cắc nào tới tên phá của này!

“Chuyện đó...”

Hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, muốn ra tay mà không dám.

Tống Hân Nghiên lấy di động ra, thẳng thừng bấm ‘113’, chìa máy cho Tống Kim Minh xem: “Cho anh mười giây, không đi tôi báo cảnh sát bây giờ.”

“Em gái à.”

Tống Hân Nghiên vừa nói xong, một giọng nói mềm mại vội vàng truyền vào từ ngoài cửa: “Em đừng giận. Chuyện này không trách anh họ được, đều do chị không tốt.”

Tống Mỹ Như xách chiếc túi phiên bản giới hạn, giẫm giày cao gót bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Sáng nay ba mẹ muốn chị đến tiếp quản công ty, chị lại không thể làm trái ý họ. Chị biết mình ngu ngốc, không hiểu chuyện buôn bán. Anh họ nhiệt tình lại đây giúp chị một tay thôi… Hân Nghiên, em đừng nổi nóng với anh ấy, muốn trách thì trách chị đi.”

Lửa giận trong lòng Tống Hân Nghiên bừng bừng bốc lên.

Vẫn là cái kiểu này!

Từ ngày Tống Mỹ Như trở về, những gì có thể cho chị ta, cô đều cho cả rồi.

Những gì cô không nhường, Tống Mỹ Như đều dùng cách này tới cướp đoạt!

Ngực Tống Hân Nghiên phập phồng kịch liệt, hất bay bàn tay của Tống Mỹ Như ra, lập tức ấn nút gọi.

Cảnh sát tới rất nhanh.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, cảnh sát vô cùng khó xử: “Cô Tống, cô xem, đây là tranh chấp trong gia đình nhà họ Tống các cô, tính ra không phạm pháp, cũng không đánh nhau gây mất trật tự trị an. Biện pháp duy nhất chúng tôi làm được chỉ có đưa mọi người về đồn làm biên bản thôi. Hay là các cô tự thương lượng giải quyết nội bộ đi?”

Nhà họ Tống là nhà giàu góp thuế lớn cho Hải Thành, bọn họ đều quen biết Tống Hân Nghiên, là người thừa kế của chi thứ hai nhà họ Tống.

Nhưng bọn họ cũng chẳng xa lạ gì Tống Mỹ Như, là con gái cả vừa tìm được về.

Trên thân phận thì cô cả càng chiếm ưu thế thừa kế hơn.

Bọn họ chẳng đắc tội được ai trong số họ.

Mặt Tống Hân Nghiên lạnh băng: “Liên quan đến công ty thì không tính là tranh chấp gia đình nữa rồi.”

Cô lấy giấy tờ chuyển nhượng và giấy phép kinh doanh ra: “Đây là công ty dưới danh nghĩa của tôi, bọn họ là người không liên quan, chưa được tôi cho phép đã tự ý xông vào công ty là xúc phạm tới lợi ích công ty của tôi. Giờ tôi muốn báo cảnh sát bắt người.”

“Chuyện này...” Mấy anh cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy tiện nói tiếp.

“Anh cảnh sát, thật là ngại quá, dạy con không nghiêm, để các cậu chê cười rồi. Con gái út của tôi không hiểu chuyện, giận dỗi ấy mà, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”

Tống Quốc Dũng nhanh chân đi tới.

Mấy anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tống đến rồi, không sao không sao hết. Giải quyết khó khăn cho nhân dân cũng là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Nhưng ông xem ở đây…”

Mặt Tống Quốc Dũng tràn đầy xấu hổ áy náy: “Con gái út của tôi thích bạn trai của con gái lớn, hôm qua đứa lớn đính hôn làm con bé kích động nên đầu óc có hơi…”

Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Ba! Ba đang nói cái gì thế?”

Tống Quốc Dũng không để ý tới Tống Hân Nghiên, cầm một túi thuốc và đơn chuẩn bệnh trong tay trợ lý tới, vô cùng đau đớn: “Ngày thường trông con bé khỏe mạnh đấy, mãi đến khi thấy giấy khám bệnh này thì tôi mới biết tâm lý con bé mong manh như vậy.”

Giấy khám trong tay Tống Quốc Dũng được chuyển tới tay cảnh sát, mở ra.

Tống Hân Nghiên nhìn theo, mấy chữ ‘tâm thần phân liệt’ in đậm to đùng đập thẳng vào mắt cô.

Cô kinh ngạc tột độ: “Ông... Tôi cũng là con gái ông cơ mà? Sao ông lại vu khống tôi như thế!”

Tống Quốc Dũng giận dữ quát: “Vu khống? Chẳng lẽ người chạy đến phá đám tiệc đính hôn chị gái mày hôm qua không phải mày à? Người đứng trước mặt mọi người tỏ tình với anh rể không phải mày đấy chắc?”

Hai mắt Tống Hân Nghiên bị cơn giận nhuộm đỏ.

Đúng là cô phá đám, nhưng cô không hề tỏ tình, mà là chất vấn!

Rõ ràng là Hoắc Tấn Trung phản bội cô trước, rõ ràng là chị gái cướp bạn trai của cô!

Tống Quốc Dũng không hề cho cô cơ hội cãi lại, dáng vẻ nặng nề nhọc lòng: “Hân Nghiên, ba không thể để con sai lầm thêm được nữa. Ba biết con không muốn cho người ta biết chuyện mình bị bệnh, nhưng đây là sự thật. Có bệnh thì chúng ta phải chữa.”

Tống Hân Nghiên siết chặt nắm tay, khớp hàm cắn chặt, tựa như thứ hít vào phổi không phải không khí mà là vụn thủy tinh vậy.

Cô cố gắng biện minh, hai mắt đỏ bừng: “Tôi không bị bệnh!”

Giọng cô khàn khàn không rõ.

“Người nào có bệnh chẳng nói như thế!” Tống Quốc Dũng nói: “Con nói mình không bị bệnh thì lấy chứng cứ ra đây đi!”

Hai ba con mặt đỏ phừng phừng trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai một phân.

Tống Mỹ Như vội dịu giọng trấn an: “Ba, ba đừng kích động Hân Nghiên.”

Cô ta dịu dàng vỗ về: “Hân Nghiên, em đừng giận. Mọi người đều biết em không bị bệnh. Đều là lỗi của chị, tại chị cả, em đừng kích động…”

Tống Kim Minh cũng vội vàng ý bảo người giấu giấy khám và thuốc đi: “Đúng đúng, người bị bệnh là bọn anh, bọn anh đều bệnh, chỉ có em bình thường thôi. Hân Nghiên, em bình tĩnh đi, tuyệt đối đừng kích động, các anh cảnh sát còn đang ở đây đấy…”

Tống Hân Nghiên tức giận run cả người.

Lời nói tưởng chừng như bao dung rộng lượng này của bọn họ đã thẳng thừng đóng đinh cô vào sâu dưới Địa Ngục.

Cảnh sát như thể đã hiểu rõ chân tướng, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập vẻ đồng cảm và thương hại.

Toàn bộ cơn giận trong khoảnh khắc này hóa hết thành thất vọng, tuyệt vọng.

Tim Tống Hân Nghiên như tro tàn, ôm lấy hộp giấy nhỏ trên bàn làm việc, đẩy Tống Mỹ Như đi ra ngoài.

Tống Mỹ Như mảnh mai không chịu nổi, bị đẩy đến lảo đảo, cũng mặc kệ bản thân mà vội vàng la lên: “Hân Nghiên, em định đi đâu thế? Mấy ngày nay em mệt mỏi quá rồi, về nhà trước rồi hẵng nói được không? Ba rất lo cho em, bên phía “Thiên Mị” đã sắp xếp người khác trong nhà quản lý rồi.”

Mỹ phẩm Thiên Mị là một công ty khác dưới danh nghĩa của Tống Hân Nghiên, chuyên sản phẩm trang điểm.

Bàn tay Tống Hân Nghiên ôm ghì thùng giấy, càng siết chặt hơn nữa.