Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 886




CHƯƠNG 886

Cô giành lấy chai rượu.

Tống Dương Minh đã uống hết ba ly.

Anh di chuyển chai rượu ra phía sau rồi đứng dậy: “Thu Mộc, em uống nhiều rồi, hôm nay anh cũng uống nhiều, rất xin lỗi em.”

Tống Dương Minh đóng nút chai rượu lại: “Anh về trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh đặt chai rượu xuống, đi về phía cửa.

Nỗi thất vọng và sự tổn thương trong mắt Khương Thu Mộc đã hiện lên rất rõ.

Nỗi buồn như muốn nhấn chìm cô.

Cô hít mũi rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Anh Dương Minh, anh chờ chút.”

Cô giữ lại cánh cửa mà Tống Dương Minh vừa mở ra.

“Anh vừa uống rượu, đừng tự lái xe, để em gọi lái xe cho anh.”

Tống Dương Minh cúi đầu nhìn cô.

Cô cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.

Lần này cô vẫn không nhượng bộ, trên mặt là nụ cười tươi rói bướng bỉnh.

“Được.” Tống Dương Minh gật đầu.

Khương Thu Mộc nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho lái xe.

Hai người lần lượt ra ngoài.

Đêm khuya gió lạnh, vầng trăng cô đơn trên bầu trời cũng toát lên vẻ hiu quạnh.

Vừa ra khỏi cổng chung cư, Khương Thu Mộc đã lạnh đến rùng mình.

Tống Dương Minh nhìn cô rồi cởi áo khoác ra, choàng lên người cô.
Trên quần áo còn có nhiệt độ cơ thể của anh, thoang thoảng mùi hormone đầy nam tính.

Trái tim của Khương Thu Mộc đang đập điên cuồng, cảm giác mất mác và khó chịu trước đó cũng dần tan đi.

Khóe môi cô ấy cong lên đầy hạnh phúc, trong lòng giống như có một ngọn lửa, tình ý ngọt ngào bị một ngọn lửa hồng đốt nóng cả người.

Hạnh phúc!

Tài xế nhanh chóng chạy đến chỗ của hai người.

Khương Thu Mộc có chút mất mác.

Thời gian ở riêng ngắn đến không chịu được.

Cô ấy nhìn Tống Dương Minh đến bên xe, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.

Tống Dương Minh mở cửa xe ra, trước khi lên xe còn quay đầu lại nói: “Mau trở về đi.”

Khương Thu Mộc không thể không gật đầu nói: “Anh Dương Minh hẹn gặp lại.”

Nhưng chân lại không hề nhúc nhích.

“Mau vào đi, là con gái ở một mình bên ngoài buổi tối không an toàn.” Tống Dương Minh thúc giục.

Khương Thu Mộc cảm thấy vô cùng mất mát, ánh mắt cũng như có gai nhọn đâm vào nói: “Được.”

Rồi vội vàng xoay người đi vào mái hiên.

Tống Dương Minh ngồi vào trong xe, nhưng cũng không đi.