Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 869




CHƯƠNG 869

Chiếc xe cảnh sát giả lái ra ngoại ô, đi vào khu ổ chuột với dòng người phức tạp.

Khu ổ chuột là kiến trúc tự xây ừ thế kỷ trước để lại, được xây một cách lộn xộn và không có kết cấu.

Người sống ở đây cũng có đủ hạng người.

Chiếc xe lái đến đầu đường buộc phải dừng lại.

Mấy “cảnh sát” cởi “đồng phục” kéo Tống Hân Nghiên đang hôn mê ra từ trong xe, cõng cô đi vào nhà cấp bốn đổ nát.

Đi qua mấy cánh cổng, đi vào phòng chính, Tống Hân Nghiên bị ném trên mặt đất.

Một người múc một gáo nước từ trong chậu nước bên cạnh, hắt thẳng vào mặt, lên đầu Tống Hân Nghiên.

Cuối tháng 11 ở thủ đô đã chính thức vào mùa đông.

Nước lạnh như đá, Tống Hân Nghiên lập tức bị lạnh đến mức run cầm cập, trong lúc rùng mình tỉnh lại.

Cô vô thức vùng vẫy, muốn ngồi dậy mới phát hiện hai tay mình đã bị trói.

Mùi tanh của nước bắn trên nền đất đá xen với mùi mốc trong không khí len lỏi vào khoang mũi, khó chịu đến mức khiến cô cau mày.

“Ô, tỉnh rồi à?”

Bọn bắt cóc đóng giả cảnh sát lúc trước đã cởi đồng phục, mấy gã đàn ông côn đồ trêu ghẹo.

Hai tay Tống Hân Nghiên bị trói sau lưng, chỉ ngồi dậy đã tốn không ít sức.

Cô quan sát xung quanh.

Gian nhà là nhà ngói, tro và mạng nhện rơi vãi trên mặt trên nội thất, hẳn là đã lâu không có người ở.

Đến thủ đô không lâu, trong mắt cô thủ đô luôn đông nghịt người và các tòa nhà san sát nhau, chưa từng thấy gian nhà cũ kỹ như vậy.

“Các người là ai?”

Nếu những chuyện này xảy ra hồi trước thì cô rất sợ.

Nhưng bây giờ, cho dù là chết cô cũng phải đánh kẻ thù một nghìn dù cho mình có bị thương tám trăm.

Gã đàn ông mặc áo jacket da lấy một con dao quân dụng từ trong quần áo ra xoay nó ở đầu ngón tay: “Có người trả tiền bảo chúng tôi mời cô đến. Họ nói muốn cô trông thật xinh đẹp. Còn đẹp thế nào thì chúng tôi sẽ quyết định.”

Gã ta tiến lên, dùng mũi dao nâng cằm Tống Hân Nghiên lên: “Vốn dĩ tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh, dứt khoát. Nhưng bây giờ…”

Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh.

Cô không chỉ không cho bọn họ thành công mà nhất định còn phải hỏi ra là ai đã trả tiền cho bọn họ làm việc này.

Người đàn ông ngắm nghía gương mặt xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt của Tống Hân Nghiên.

Vào lúc này người phụ nữ ấy vô cùng chật vật, mặt lấm lem bùn nước, tóc tai bù xù dán ở trên mặt nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô một chút nào cả.

Đặc biệt là đôi mắt của cô, đôi mắt trong trẻo đến nỗi sự tức giận và cảnh cáo trong lòng cô lúc này đều biểu hiện rõ ràng trên từng tia máu đỏ trong mắt.