Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 816




CHƯƠNG 816

Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Khương Thu Mộc đi ra ngoài.

Khương Thu Mộc không vui.

Cố Vũ Tùng quả thực muốn quỳ lạy cô ấy rồi, vừa kéo người ra ngoài vừa nghiến răng, thấp giọng nói: “Cô à, đi thôi, cô còn chê chưa đủ loạn sao? Còn nói nữa, thế giới cũng bị hủy diệt đó.”

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đến đau đớn của mình ra, đi đến bên giường bệnh và ngồi xuống.

Anh nắm lấy bàn tay của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên bướng bỉnh thu tay lại.

Tưởng Tử Hàn không buông tay, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhỏ hơn tay mình một vòng kia của cô, bao bọc nó vào trong lòng bàn tay: “Cô Khương mắng rất đúng, đều là lỗi của anh. Là anh đẩy em vào vòng tay của Dạ Vũ Đình, Hân Nghiên, anh sai rồi. Vốn dĩ anh chỉ muốn trừng phạt em một chút, anh nghĩ rằng em sớm muộn cũng sẽ quay về bên anh…”

Giọng anh trầm khàn, u ám: “Anh hối hận rồi, là anh quá kiêu ngạo, luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình…”

Anh tự làm tự chịu, hiện tại anh đau khổ đến muốn chết nhưng không đổi lại được một ánh nhìn của cô.

Những giọt nước mắt mà Tống Hân Nghiên luôn nén nhịn đã lăn ra mà không hề chuẩn bị.

Cô lặng lẽ khóc, nhưng tiếng nức nở nhỏ lại giống như tảng đá lớn đè nặng lên trái tim của Tưởng Tử Hàn, đè ép đến mức khiến anh không thở nổi.

“Con tôi lại không còn nữa đúng không?”

Đợi anh nói xong, Tống Hân Nghiên chỉ trầm giọng hỏi một câu này.

Câu nói này đã chạm vào khu cấm địa mà bọn họ không dám tùy tiện chạm vào, phòng bệnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tống Hân Nghiên nhìn anh, ánh mắt ướt át đau đớn như thế, bi thương như thế.

Tưởng Tử Hàn giống như bị ánh mắt của cô bóp nghẹt cổ họng, hít thở khó khăn.

Anh ôm lấy cô: “Xin lỗi … Xin lỗi…”

Ngoài hai chữ này, anh không biết còn có thể nói gì với cô, còn có thể nói gì chứ.

“Là anh không bảo vệ tốt cho bọn em, em có tức giận cứ trút giận lên anh đi, đánh anh mắng chửi anh đều được…”

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay cô, dùng sức đánh mạnh vào mặt mình.

Tống Hân Nghiên tức giận đến đỏ mắt, trong lòng căm phẫn đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên khốn nạn này!

Đó là con của cô!

Sao anh có thể nói với vẻ nhẹ nhõm như vậy.

Đánh anh, mắng chửi anh?

Có ích gì chứ, anh có thể khiến thời gian quay ngược lại sao?

Tống Hân Nghiên tức giận rút tay lại, cắn mạnh một cái vào chỗ mềm mại nhất ở vùng da trên gáy anh.