Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 790




CHƯƠNG 790

Trái tim của Tống Hân Nghiên như tro tàn: “Tôi và người khác như thế nào không liên quan tới anh. Tôi biết tôi không kiện được anh, tôi cũng không muốn hy sinh vô ích nữa. Không buông tha cho nhau được, vậy thì không chết không thôi đi, đừng khiến tôi xem thường anh. Chúng ta tốt xấu gì cũng từng có ngọt ngào, đừng ép tôi xóa hết những ký ức tươi đẹp còn sót lại đó…”

Cô cất giọng khàn khàn, nói rất nhiều.

Tưởng Tử Hàn giống như đang nghe, lại giống như không nghe.

Anh nằm phục cổ của cô, hô hấp run rẩy thiêu đốt bản thân anh, cũng thiêu đốt cô.

Tống Hân Nghiên cho rằng anh sẽ giống như vô số lần trước kia mà nổi giận lôi đình, nhưng anh không.

Lần này anh rất bình tĩnh ném lại một chữ cho cô.

“Được.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như hai xoáy nước, có thể hút người khác vào: “Em nói cái gì cũng được. Chỉ như vậy, em không thể tiếp tục ở lại bên cạnh người đàn ông khác, bất cứ người đàn ông nào cũng không được!”

Anh có thể đuổi một Dạ Vũ Đình, bên cạnh cô sẽ có Lý Vũ Đình, Trương Vũ Đình.

Không chỉ những người này, còn có Tống Dương Minh.

Bất cứ sinh vật giống đực nào cũng không được có!

Anh muốn xử lý một mẻ, không cho bất cứ ai cơ hội!

Trái tim giống như tro tàn của Tống Hân Nghiên vừa rồi lại bị tức tới sôi sục.

Người đàn ông lại rất có bản lĩnh chọc cô tức sống đi chết lại.

Hai má của cô đỏ bừng vì tức, nghiến răng nói: “Dạ Vũ Đình đã bị anh làm bị thương thành như vậy rồi, cho dù muốn làm gì, anh ta cũng không có điều kiện đó!”

Tưởng Tử Hàn bình tĩnh gật đầu: “Nhưng anh ta còn có hai mắt. Tống Hân Nghiên, anh ta nhìn em nhiều một lần cũng khiến anh cảm thấy kinh tởm, trong lòng không thoải mái.”

Anh nhẹ nhàng thay cô lau vết máu dính trên cổ.

Động tác rất dịu dàng, cộng thêm lời nói lạnh lùng quyết tuyệt: “Em là người phụ nữ của anh, trước kia là thế, sau này cũng vậy. Lần này phế tay và ‘anh em’ của anh ta, lần sau anh không dám bảo đảm có phải sẽ móc hai mắt của anh ta hay không…”

“Anh biến thái!”

Tống Hân Nghiên tức giận giãy dụa: “Có giỏi thì anh giết tôi, giết tôi thì anh chấm dứt được hậu họa, cả đời này tôi đều là của anh, sẽ không bị người đàn ông khác nhòm ngó nữa!”

Tưởng Tử Hàn đè sự phản kháng của cô, gần như tự nói với chính mình: “Giết em ư? Mẹ nó chứ anh còn không bằng giết chính mình! Em kêu anh tha cho em, đây chính là điều kiện, không làm được thì chúng ta cứ chờ xem!”

Tống Hân Nghiên tức đến mức muốn cắn người, nhấc chân đụng mạnh vào thân dưới của anh.

Tưởng Tử Hàn phát giác ý đồ của cô, dịch đôi chân dài ra, bạo lực mà cường thế đè chân của cô lại.

Tống Hân Nghiên không cam lòng, còn muốn làm nữa, vừa động, đột nhiên cả người chợt run lên, nhíu đôi mày tú mà hừ một tiếng.

Sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.

“Em bị sao vậy?” Tưởng Tử Hàn phát hiện không đúng, vội vàng dịch từ trên người cô ra.