Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 786




CHƯƠNG 786

Tưởng Tử Hàn cầm ly sữa đi vào.

Tống Hân Nghiên sững sờ trong giây lát, tức giận bốc lên, xông thẳng lên não.

Cô giật mũi kim trên mu bàn tay ra, đâm về phía Tưởng Tử Hàn vừa đi tới bên giường.

Mũi kim khi cách trước người anh mười mấy cm thì bị cưỡng chế dừng lại, anh nắm cổ tay của cô, từ trên cao nhìn xuống: “Đây là dáng vẻ em báo đáp ân nhân sao?”

“Ân nhân sao?!” Mắt của Tống Hân Nghiên nứt ra: “Giữa chúng ta chỉ có thù hận, không có ơn! Tưởng Tử Hàn, ác ma, đồ điên…”

Cô mắng chửi, liều mạng muốn rút tay lại.

Nhưng tay lại bị anh nắm chặt.

Tay còn lại của Tống Hân Nghiên túm lấy cái gối đập vào người anh.

Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng người, dùng vai chặn lực đạo đập tới.

Ly sữa được anh để ở tủ đầu giường.

Anh giật cái gối trong tay cô.

Tống Hân Nghiên càng thêm tức giận, không dùng kim được, cũng không có gối.

Cô siết chặt nắm đấm, hết lần này tới lần khác dốc sức đánh vào người anh.

Tưởng Tử Hàn để mặc cô phát tiết, mắt thấy cô làm mình không còn sức vẫn chịu dừng tay, lúc này anh mới tức giận: “Tống Hân Nghiên, em được rồi đấy.”

Mắt anh đỏ ngầu, khống chế nốt tay còn lại của cô, cưỡng ép đè vào trong lòng.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi khe khẽ vang lên bên tai cô: “Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn! Người phụ nữ anh để mặc cho đánh, bảo vệ hết mức, bản thân cũng không lỡ động vào một sợi tóc, vậy mà anh ta dám ra tay! Anh chỉ cho anh ta sau này không có cơ hội ra tay được nữa, không để anh ta nhìn thấy mặt trời ngày mai, đã là hời cho anh ta rồi!”

Tống Hân Nghiên sững sờ, nín thở hỏi với giọng khàn: “Anh là vì nguyên nhân này mà phế đi hai tay của anh ta sao?!” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tưởng Tử Hàn cười lạnh, cằm dưới vì hàm răng cắn chặt bành ra độ cong: “Nếu không em cho rằng anh thật sự là điên hay biến thái? Hoặc, em cho rằng anh có thời gian từ từ chơi loại trò chơi em trốn anh bảo hộ với các người?”

Anh dịu giọng điệu lại, âm sắc vẫn lạnh lùng quyết tuyệt: “Em cho rằng anh đã sắp xếp người vì không để lại bất cứ dấu vết nào, không cần tiêu hao tinh lực thời gian hay sao?”

“Bốp!”

Tống Hân Nghiên đẩy mạnh anh ra, tức giận tát một cái vào mặt của Tưởng Tử Hàn.

“Anh thật đáng sợ!” Mỗi một từ của cô tràn ngập sự mệt mỏi: “Tưởng Tử Hàn, có bệnh thì đi chữa. Tài nguyên y tế của anh tốt như vậy, khám bệnh thần kinh cho mình rất dễ dàng. Đừng tìm cớ đem sự biến thái đó của anh đổ lên người tôi!”

Tống Hân Nghiên nói xong, chân trần nhảy xuống giường, muốn rời đi.

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, kéo người lại.

Tống Hân Nghiên tức đến run người, theo phản xạ có điều kiện thì cắn vào cổ tay túm tới của anh.

Rắn cắn mạnh vào da thịt, vị máu tanh lập tức tràn vào khoang miệng.

Tống Hân Nghiên có một giây trào ngược dạ dày.