Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 756




CHƯƠNG 756

Tưởng Tử Hàn nghe đến xuất thần.

Nhớ đến thái độ làm việc rồi tự thử nghiệm trên người mình lúc mỗi lần mà Tống Hân Nghiên có sản phẩm mới, trong lòng anh nặng trĩu.

“Những vật này có giá trị bao nhiêu?”

Anh đột nhiên hỏi.

John kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Anh ta giơ ba ngón tay ra lắc lư: “Chắc 3000 tỷ là được rồi, nhưng mà còn phải xem tình huống đã.”

“Nói đi.”

John ngồi thẳng người: “Dưới tình huống bình thường, đã bán đi những thứ này, điều này mang ý nghĩa người trước kia sở hữu nó phải rời khỏi cái ngành này, đương nhiên cũng có thể không rời khỏi. Ví dụ như là tôi mua, sau này cô ấy sẽ làm việc cho tôi, vậy thì cái giá 3000 tỷ cũng xem như là ổn.

“Nhưng cô Tống không chấp nhận điều kiện đó, cô ấy không muốn từ bỏ cái nghề này, cũng không muốn trở thành cấp dưới của tôi. Cho nên, những thứ này không hề đáng giá với tôi, dù sao thì mua nó cũng có nguy hiểm, nếu như không phải là một nhà mạo hiểm thì ai lại đồng ý mua những sáng chế này…”

Tưởng Tử Hàn như có đều suy nghĩ, khóe môi dần dần gợi lên một đường cong vô cùng nham hiểm.

Dạ Thị.

Bầu không khí trong phòng tổng giám đốc trầm ngưng lại.

Các cổ đông có vẻ kích động: “Hành vi cá nhân của cô Dạ đã gây ra tổn thất lớn cho công ty, chúng tôi còn chưa tính đến, không ngờ rằng cậu ba lại tạo ra kẽ hở lớn như vậy. Có phải Dạ tổng nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”

“Tôi đã nói rõ rồi, chuyện này nếu không cho tôi một lời giải thích, hôm nay không xong đâu.”

“Bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”

“…”

Dạ Khải Trạch ngồi trước bàn chủ toạ, trấn an mọi người: “Tôi hiểu tâm tư của các vị, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, mọi người làm ầm ĩ ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Mọi người phải cho tôi thời gian để tôi xử lý.”

“Xử lý thế nào? Hành vi của cô Dạ đã khiến thị trường chứng khoán hỗn loạn nhiều ngày như vậy rồi, chúng tôi đã tổn thất bao nhiêu, tin chắc rằng dù chúng tôi không nói thì trong lòng Dạ tổng cũng biết được. Nhưng Dạ tổng cũng không đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chúng tôi? Cứ tiếp tục thế này, thứ chúng tôi có được sợ rằng không phải là lời giải thích mà là lời nói phá sản.”

Các cổ đông còn lại cũng nhao nhao đồng ý với lời nói này.

Sắc mặt Dạ Khải Trạch khó coi, đang lúc giằng co không dứt.

Thư ký vội vàng gõ cửa bước vào, nói bên tai Dạ Khải Trạch: “Dạ tổng, Tưởng Tử Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Tưởng Thị đến rồi.”

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Khải Trạch hơi chùng xuống, lướt nhìn các cổ đông đang ngồi rồi trầm giọng dặn dò: “Mời người vào phòng làm việc.”

“Vâng.”

Sắc mặt Dạ Khải Trạch trầm ngưng lại, rời khỏi đám cổ đông đi tới phòng làm việc.

Trong phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn nói xã giao với Dạ Khải Trạch mấy câu rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Mục đích hôm nay tôi đến đây, chắc rằng Dạ tổng cũng đã biết rồi. Hiện tại, Dạ Thị đã lâm vào cuộc khủng hoảng kinh tế chưa từng có, muốn chuyển nguy thành an, chỉ có cách tôi dừng tay. Mà tôi, chưa từng làm những chuyện vô nghĩa.”