Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 747




CHƯƠNG 747

Dạ Vũ Đình uể oải nói: “Sau khi bị thương, thật sự là cả thể xác và tinh thần của anh đều chịu tổn thương khác nhau. Lúc đó anh rất lo lắng, cũng rất buồn bực, anh sợ mình không tốt, không xứng với em, cho nên không dám nói cho em biết. Sau khi trở về, bệnh của em… lại càng khiến anh lo lắng hơn, cho nên…”

Dừng lại một lúc, anh ta khó khăn nói tiếp: “Hân Nghiên, em đi đi, cách anh xa ra, anh không muốn em lại phải chịu tổn thương bởi vì anh. Anh sợ mình lại phát bệnh không thể kiểm soát nổi mình, mấy ngày nay chuyện của Như Tuyết và thành kiến của ba mẹ đối với em đã khiến anh cảm thấy áp lực rất lớn, dưới tình huống này, anh chỉ sợ là bệnh tình của anh sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”

“Bởi vì anh bệnh, cho nên em liền rời khỏi anh à? Vũ Đình, em không phải là người như vậy.”

Lời này vừa mới nói ra, không hiểu sao Tống Hân Nghiên lại cảm thấy hơi chột dạ.

Nếu như Dạ Vũ Đình không phát bệnh, có lẽ bản thân cô sẽ nhắc đến chủ đề muốn ly hôn.

Dứt bỏ tạp niệm, Tống Hân Nghiên thấp giọng nói: “Thật ra tất cả mọi thứ đều là do tôi gây ra, nếu như tôi không đến nhà anh thì những chuyện này sẽ không xảy ra, anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, càng không cần phải nói xin lỗi tôi, anh không nợ tôi gì hết.”

Tưởng Tử Hàn cảm động nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, thề thốt: “Hân Nghiên, anh đảm bảo với em sau này anh có bệnh, cho dù anh có đánh chết mình thì cũng tuyệt đối không ra tay với em, nếu như anh thật sự không thể kiểm soát mình thì em cứ trói anh lại, anh sẽ từ từ bắt mình phải thoát khỏi những viên thuốc kia, cũng sẽ cố gắng không để mình bực bội.”

Lúc mắc bệnh, anh ta căn bản không có ý thức, làm gì có chuyện khống chế hay không khống chế.

Tống Hân Nghiên không vạch trần, cô miễn cưỡng cong cong môi, gật đầu.

Dạ Vũ Đình đau lòng không thôi, vội vàng kêu Dạ Nhất lấy túi đá cho mình, dùng khăn mặt bọc lại rồi chườm lên mặt Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên muốn cầm lấy tự mình làm.

Dạ Vũ Đình cố chấp né tránh, vừa chườm cho cô lại vừa đỏ mắt thấp giọng nói xin lỗi: “Anh xin lỗi… anh thật sự xin lỗi… anh không ngờ sau khi mình phát bệnh lại khốn nạn như thế. Hân Nghiên, em nhất định phải tha thứ cho anh, anh…”

“Tôi không trách anh.”

Bốn chữ mềm mại làm Dạ Vũ Đình không thể nói thêm gì nữa.

Buổi tối, Tống Hân Nghiên chủ động ở lại trông chừng anh ta.

Cô nằm trên ghế sofa.

Trên mặt đau nhức khiến cô không thể ngủ được, chỉ có thể trừng to mắt trong tối cho đến rạng sáng.

Vất vả lắm mới ngủ, vừa mới nhắm mắt lại đã cảm thấy cổ bị người nắm chặt.

Cảm giác nghẹt thở quen thuộc bao trùm lấy cô.

Nỗi sợ dâng trào, cô bất giác vùng vẫy nói mớ.

“Tưởng Tử Hàn.”

Tống Hân Nghiên hoảng sợ hét lên, cô ngồi phắt dậy, đầu đầy mồ hôi.

Phòng bệnh rất yên tĩnh.

Mùi thuốc sát trùng xua tan nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trong giấc mộng.

Tống Hân Nghiên lau mồ hôi lạnh trên trán, hít thở từng hơi, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Nơi đó vẫn còn ngọn đèn nhỏ.