Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 742




CHƯƠNG 742

“Má nó!”

Tưởng Tử Hàn tức giận ném vỡ cái bật lửa.

Đôi mắt đỏ ngầu vì bị lửa giận hun đốt chú ý đến chiếc áo len rách nát của Tống Hân Nghiên, sự tức giận trong đôi mắt đã bị sát khí thay thế.

Anh lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại: “Đã đến lúc ra tay rồi.”

Chạy ra khỏi bãi đậu xe, rốt cuộc nước mắt mà Tống Hân Nghiên vẫn luôn kiềm chế đã như đê vỡ.

Tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe, không thể tiếp tục lái xe, chỉ có thể dừng ở bên cạnh.

Cô yếu ớt gục đầu trên tay lái, đầu óc bị cơn giận và sự sợ hãi làm cho điên cuồng.

Tại sao cô và Tưởng Tử Hàn lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

Thân thể cô cũng thật sự đê tiện, lúc Dạ Vũ Đình chạm vào cô cô sẽ sinh ra sự phản kháng và chán ghét, nhưng bị Tưởng Tử Hàn chạm một cái thì liền…

Tống Hân Nghiên vừa tức, vừa xấu hổ, lại vừa giận, bực bội đấm đấm vào tay lái.

Tại sao, tại sao, tại sao chứ.

Rõ ràng hận anh, tức anh, bực anh như thế, nhưng tại sao cô lại không có can đảm bấm ba số 113.

Không thể tàn nhẫn tuyệt tình để anh nhận trừng phạt, cũng không đành lòng để Minh Trúc biết mình có một người ba ưa bạo lực.

Hung hăng trút giận một trận, Tống Hân Nghiên từ từ tỉnh táo lại, sau đó lại càng thêm tuyệt vọng.

Cho dù cô có muốn kiện anh, muốn báo thù đả kích anh, vậy thì sao chứ.

Bàn về thực lực và tiền tài, bàn về mối quan hệ, bàn về sự tàn nhẫn, tất cả mọi thứ của cô đều không thể so sánh với Tưởng Tử Hàn, cô có thể lấy cái gì để đánh ngã anh đây?

Vừa nghĩ tới anh có thể sẽ ra tay với người bên cạnh cô, lòng cô không kiềm chế được mà phát lạnh.

Tống Hân Nghiên tuyệt vọng thở dài: “Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, nếu như lúc đó mày không trêu chọc anh ấy thì cũng sẽ không có những chuyện như ngày hôm nay…”

Nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận.

Tất cả mọi thứ đều là do cô tự tìm.

Tống Hân Nghiên lau khô nước mắt, mờ mịt nhìn con đường tối tăm ở phía trước.

Bây giờ, cô nên làm gì đây?

Một người phụ nữ cứ 5 lần 7 lượt tiếp xúc với chồng cũ, cô còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục sống với Dạ Vũ Đình?

Có lẽ là lúc trước cô không nên xúc động đồng ý ở bên cạnh Dạ Vũ Đình.

Một bước đi sai, từng bước sai theo…

Nghĩ đến đây, Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Cứ dừng lại như thế cũng tốt…”

Dạ Như Tuyết bị cô liên lụy, đúng là cô nên cho nhà họ Dạ và Dạ Vũ Đình một loại giải thích thỏa đáng.

Sau khi nghỉ thông suốt mọi chuyện, Tống Hân Nghiên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Nhìn thấy ở bên cạnh có một cửa hàng, cô trực tiếp khởi động xe lái đến đó.