Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 706




Chương 706

Cô ta tuyệt đối không cho phép! Chết cũng phải bá chiếm vị trí bà Tưởng!

Sở Thu Khánh bất chấp đưa ra quyết tâm, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó của người đàn ông, trái tim vẫn như chiếc túi bị rách một lỗ, trống rỗng: “Xem ra, anh thật sự rất chán ghét em.”

Tưởng Tử Hàn chợt ngẩng đầu khỏi văn kiện, cười lạnh: “Nếu không cô cảm thấy là thích? Sở Thu Khánh, tôi sống lâu như vậy, lần đầu tiên trong đời bị uy hiếp chính là đến từ cô, cô hẳn không cho rằng tôi đang biết ơn cô?”

Nước mắt Sở Thu Khánh rơi càng dữ dội: “Mặc dù rất muốn, nhưng em không ngây thơ đến mức đó.”

Cô ta đè nén tủi thân, phẫn nộ và không cam lòng, quyết đoán lau nước mắt trên mặt.

“Xem ra, vợ chồng hòa hợp, cầm sắt hòa minh gì đó, cả đời này chúng ta định sẵn sẽ không có. Vậy thì giao dịch đi, hảo cảm của em đối với anh không thể cảm động được anh, vậy thì chỉ có thể đổi phương thức khác để dây dưa anh cả đời, anh đừng mơ tưởng em sẽ ly hôn!”

Sở Thu Khánh cắn răng, gằn giọng: “Dù em chết, cũng tuyệt, đối, không, ly, hôn!”

Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô ta, như đang nhìn một chú hề nhảy nhót.

Sở Thu Khánh chợt hoảng, hô hấp dần nặng nề tiết lộ sự khiếp đảm của cô ta.

Cô ta ra vẻ không để ý, kiên trì nói: “Vừa rồi có người gửi manh mối cho em, đều có liên quan tới chuyện Minh Trúc bị hạ độc, cùng Tống Hân Nghiên ở trại tạm giam thất thủ giết người. Những thứ trong tay em có thể cứu Tống Hân Nghiên, anh muốn cứu cô ta chúng ta có thể trao đổi. Yêu cầu của em rất đơn giản, chỉ cần một hôn lễ long trọng. Yêu hay không gì đó, em cũng không hi vọng xa vời anh sẽ cho, nhưng ở trước mặt người ngoài anh cho em chút tôn nghiêm, diễn vợ chồng ân ái gì đó là được.”

Tưởng Tử Hàn bóp lấy cổ họng Sở Thu Khánh: “Uy hiếp tôi?! Tốt lắm, lần đầu tiên uy hiếp tôi thành công rồi thì lập tức bắt đầu lần thứ hai? Sở Thu Khánh, cô thật được lắm!”

Cảm giác ngạt thở trên cổ họng khiến Sở Thu Khánh khủng hoảng.

Nhưng lời đã nói tới mức độ này, cô ta không thể lùi bước, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước.

“Anh sẽ.” Sở Thu Khánh nói: “Hơn nữa em cũng nói rồi, đây chỉ là giao dịch, anh có thể lựa chọn không tiếp nhận.”

Tưởng Tử Hàn mắt lạnh như đao, gân xanh trên mu bàn tay dần nổi lên: “Cô tốt nhất đừng để tôi biết những chuyện này đều có liên quan tới cô! Nếu không, dù ba tôi từ dưới đất bò dậy, tôi cũng sẽ xử lý cô và nhà họ Sở!”

Anh hất Sở Thu Khánh ra: “Cút!”

Sở Thu Khánh bị lực tay mạnh mẽ của Tưởng Tử Hàn hất lảo đảo, đỡ kệ sách bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững cơ thể.

Cô ta đỏ mắt tức giận nói: “Anh thật sự không muốn biết hung thủ là ai sao?”

Hơi thở lạnh lẽo toàn thân Tưởng Tử Hàn ập xuống, khinh thường nói: “Tưởng Tử Hàn tôi muốn biết điều gì, còn không cần một người phụ nữ đến thông báo!”

Sở Thu Khánh bị cảm giác áp bách cường đại trên người anh đè ép bất giác run rẩy.

Ra khỏi thư phòng.

Cô ta phẫn nộ đá hai cái lên lan can bên cạnh.

Vốn cho rằng cục diện thắng chắc lại vì Tưởng Tử Hàn cứng mềm không ăn, dầu muối không vào mà trở thành tử cục.

Sở Thu Khánh mím chặt môi, ánh mắt âm u lóe lên hung ác.