Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 585




CHƯƠNG 585

Dạ Như Tuyết không cam lòng siết chặt nắm tay!

Không!

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!

Sau khi Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình rời đi, Dạ Như Tuyết đến gần mẹ: “Mẹ ơi, Tống Hân Nghiên giỏi nhất là nói ngon nói ngọt, có tiền thì mua mỹ phẩm tốt chỗ nào không được? Cần chị ta tặng cho mẹ sao? Huống hồ còn có chuyên gia chăm sóc da, nếu chuyên gia thực sự vô dụng, sao được nhiều người săn đón như vậy?”

Trái tim đang nhen nhóm động lòng của Lâm Tịnh Thi lập tức bị con gái kéo về.

Lâm Tịnh Thi bừng tỉnh, cơn giận vừa mới biến mất lại đột nhiên ập tới: “Được lắm, suýt nữa mẹ đã bị con khốn này lừa rồi!”

Lúc nãy bị Tống Hân Nghiên quát, bà ta bị khí thế dữ dội của cô dọa đến choáng váng, lại không phản ứng được ngay…

Tống Hân Nghiên phỏng vấn cho một công ty tên PL, là một công ty mỹ phẩm nổi tiếng trong các công ty nước ngoài.

Nhân viên phỏng vấn là ba người nước ngoài.

Bọn họ cầm lý lịch của Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng trao đổi với nhau một lát, cả ba đều tỏ ra nét mặt hài lòng.

Một người trong số đó hỏi bằng tiếng Anh: “Cô Tống, tôi rất tò mò, trước đây cô tự mở công ty, cũng am hiểu nghiên cứu, dù bây giờ làm lại từ đầu cũng không phải việc gì khó. Lý do gì khiến cô tự nguyện đi làm nhân viên, còn một lòng nghiên cứu phát minh cho công ty khác?”

Tống Hân Nghiên từng sống ở nước ngoài nên tiếng Anh rất trôi chảy.

Cô chậm rãi trả lời: “Chính vì tự mở công ty nên tôi mới phát hiện ra vấn đề. Tôi không giỏi ăn nói, so với xuất đầu lộ diện giao tiếp với người khác, tôi càng thích hợp làm công việc nghiên cứu hơn. PL là bộ phận nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm của Hermes, tôi nghĩ bất kì nhân viên nghiên cứu nào cũng đều muốn vào bộ phận nghiên cứu của công ty các vị.”

Ba người vừa nghe vừa viết ra ý kiến phỏng vấn.

Một người trong số đó đứng lên, giơ tay ra: “Cô Tống, nói thật tôi rất hài lòng với cô, nhưng kết quả cụ thể xin mời cô về chờ điện thoại thông báo của chúng tôi.”

“Được, cảm ơn.” Tống Hân Nghiên bắt tay anh ta, bình thản rời đi.

Thang máy dừng ở đại sảnh tầng một công ty PL.

Tống Hân Nghiên vừa ra khỏi thang máy, đang định đi ra khỏi công ty.

“Hân Nghiên?”

Có giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng.

Tống Hân Nghiên sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Hoắc Tấn Trung đứng cách cô mấy bước, mỉm cười nhìn cô.

Anh ta đến gần, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Đúng là em thật này, đã lâu không không gặp.”

Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Người đàn ông này đã không còn là Hoắc Tấn Trung trước kia nữa.