Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 582




CHƯƠNG 582

Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi như không có chuyện gì, nhưng lúc này cảm xúc của cô lại tan thành cát bụi.

Ngày hôm sau.

Tống Hân Nghiên mặc áo vest ngắn tay màu đen cùng với váy chữ A ôm sát hông tới nhà hàng.

Cô trang điểm nhẹ nhàng trưởng thành, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa đằng sau đầu, nhìn trông vừa già dặn vừa nhanh nhẹn.

Đôi mắt Dạ Như Tuyết đột nhiên sáng lên: “Uầy, chị dâu, chị trang điểm thế này đúng là vừa xinh vừa ngầu nha. Chị định đi đâu vậy, dẫn em đi cùng với?”

Tống Hân Nghiên mím môi cười: “Hôm qua trở về gửi mấy bản CV, sáng sớm đã nhận được thông báo phỏng vấn. Chị phải đi phỏng vấn, không đưa em theo được đâu.”

Dạ Như Tuyết bỗng hụt hẫng, nhưng sau đó đã lập tức vui vẻ trở lại: “Hâm mộ quá, em còn chưa từng đi làm nữa. Hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, tự cường gì đó đúng là quá ngầu. Chị dâu, từ hôm nay trở đi, chị chính là thần tượng và hình mẫu để em noi theo! Em phải học hỏi ở chị!”

Tống Hân Nghiên mỉm cười không nói gì, cũng không đặt những lời của Dạ Như Tuyết trong lòng.

Cô con gái được nhà họ Dạ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, nếu như thật sự muốn đi làm, bất kỳ một bộ phận nào của công ty nhà mình chẳng phải muốn vào là vào sao?

Lớn như vậy mà chưa từng vào công ty, hoặc là không thích, hoặc là bị ba mình chiều hư.

Lâm Tịnh Thi bưng một bát cháo đi ra khỏi phòng bếp.

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, bà ta hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ con gái: “Không học cái tốt mà chỉ toàn học mấy thứ vô dụng. Nhà chúng ta không nuôi nổi con hay không chứa nổi thánh nhân? Vừa trở về đã muốn ra ngoài làm việc rồi, con tát vào mặt ai thế?”

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng sượng cứng lại.

“Mẹ…” Dạ Như Tuyết kéo dài giọng hờn dỗi. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Tịnh Thi không nhịn được nói: “Kêu cái gì mà kêu, muốn ăn cơm thì đến mà làm. Định học theo một số người tưởng rằng tìm được việc thì ghê gớm lắm, có thể ngồi mát ăn bát vàng à?”

Lời này nghe như là đang mắng con gái, nhưng lại là nói cho Tống Hân Nghiên nghe.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh bước tới: “Dì à, để con.”

Sau đó đưa tay nhận lấy bát cháo trên tay Lâm Tịnh Thi.

Ánh mắt Lâm Tịnh Thi thoáng động.

Tống Hân Nghiên vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chuẩn bị thì tay bà ta đột nhiên run lên, bàn tay bưng bát cháo chợt buông ra.

“Á…”

Lâm Tịnh Thi la lên, nước cháo nóng hổi đổ lên bàn tay đang đưa ra của Tống Hân Nghiên.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay duỗi ra bất chợt đổi hướng giữa đường, người cô cũng vô thức lui về sau hai bước thật dài.

Cả một bát cháo lớn cứ vậy đổ ụp xuống giữa hai người.

“Cạch…”

Bát cháo vỡ vụn.