Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 487




“Không đâu không đâu!” Tống Hân Nghiên ôm càng chặt hơn, không ngừng an ủi: “Anh ấy là bác sĩ, bác sĩ rõ hơn ai hết chỗ nào yếu ớt nhất trên người. Lúc xảy ra chuyện, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chỗ yếu ớt nhất, đó là bản năng của anh ấy. Hơn nữa... anh ấy có thể làm bác sĩ ở bệnh viện này thì có nghĩa rằng đây là của nhà anh ấy, cho dù không phải của nhà anh ấy thì cũng liên quan tới nhà anh ấy, hoặc là liên quan tới nhà họ Tưởng. Dù sao thì anh ấy cũng là ông chủ, bác sĩ y tá ở đây tuyệt đối sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện đâu!”

Đang nói thì có tiếng bước chân gấp gáp vội vàng đi về phía này.

Là Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo.

Lục Minh Hạo bị Tưởng Tử Hàn đả kích, cuối cùng vẫn qua đây.

Hai người đi về phía Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lục Minh Hạo hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Tống Hân Nghiên cũng vừa mới tớ, không hề biết gì về tình hình.

Cô lắc đầu.

Khương Thu Mộc khóc không dừng lại được, vừa hoảng vừa loạn, cũng không trả lời nổi.

Lục Minh Hạo sốt sắng đến mức nhíu mày, đang định hỏi tiếp.

Thì Tô Thần Nam vươn tay ra ngăn cậu ta lại: “Cậu ấy còn chưa ra, bọn họ lại không hiểu y, cậu không hỏi ra được gì đâu.”

Nói xong, anh ta gọi một cuộc điện thoại, cửa phòng cấp cứu nhanh chóng được mở ra từ bên trong, bác sĩ trên quần áo dính máu tươi sải bước đi ra.

Tống Hân Nghiên vội vàng đỡ lấy Khương Thu Mộc đứng dậy đi tới.

“Cậu Tô, cậu Lục.”

“Tình hình thế nào rồi?” Tô Thần Nam hỏi thẳng.

Bác sĩ cấp cứu nói: “Không nguy hiểm tới tính mạng, tay trái chân trái gãy xương nhẹ. Ngoài ra não còn bị chấn động, vết thương trên đầu nghiêm trọng hơn một chút, chảy hơi nhiều máu, còn lại không có vấn đề gì. Chỉ là bây giờ cậu ấy vẫn còn đang hôn mê, sau khi tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn đâu.”

Bốn người bên ngoài phòng phẫu thuật cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thần Nam gật đầu: “Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi.”

Bác sĩ đi rồi, anh ta lập tức lấy điện thoại ra, báo lại rõ ràng tin tức bên này cho Tưởng Tử Hàn.

Khương Thu Mộc vui đến nỗi bật khóc, nước mắt lăn dài.

Lục Minh Hạo nhìn hai mắt khóc sưng như quả hạch đào của cô ấy, đáy mắt thâm sâu thoáng hiện nét trầm ngâm.

Cậu ta an ủi: “Đừng khóc nữa, thủ đô là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp để giáo sư chuyên gia tốt nhất phẫu thuật cho cậu ấy, sẽ không xảy ra chuyện đâu, cho nên đừng lo lắng.”

Khương Thu Mộc trải qua cú sốc đả kích nặng nề, sau khi biết được Cố Vũ Tùng không sao, hơi nghẹn trong lòng đột nhiên biến mất.

Hai chân cô ấy mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Tống Hân Nghiên vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống ghế chờ bên cạnh, nắm lấy bàn tay dính đầy máu tươi của cô ấy, yên lặng ở bên.

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam còn có việc, không ở lại thêm nữa.

Khương Thu Mộc ngồi thất thần hồi lâu mới từ từ bình tĩnh được.

Cô ấy quay đầu lại, nhìn Tống Hân Nghiên bằng đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, bờ môi mấp máy mấy lần, muốn nói điều gì đó lại chẳng thể nói ra được.

Tống Hân Nghiên không thúc giục, cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, yên lặng chính là sự bầu bạn tốt nhất.

Khương Thu Mộc tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt mới dừng khi nãy lại chảy xuống gò má: “Đêm qua...”

Cô ấy cất lời, giọng nói khàn đặc khó nghe: “Tớ và anh ta... xảy ra quan hệ.”

Yên lặng!

Sự yên lặng chết chóc!

Trên mặt Tống Hân Nghiên đầy vẻ sững sờ, nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc với vẻ không dám tin.

Qua một lúc sau, suy nghĩ trôi dạt mới quay trở lại đầu óc, cô nhíu mày, không biết là giận hay là tức.

“Hôm qua cậu còn bị bệnh đó!”

Khương Thu Mộc không nói gì.

Tống Hân Nghiên nghĩ tới tình hình đêm qua của cô ấy, đầu óc như bị nổ tung, lóe lên tia lửa, dường như lại có một suy đoán khác.

Nhưng cô không nói thẳng ra mà hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Khương Thu Mộc trừng to mắt, đôi mắt không chảy nước mắt nổi nữa, vừa khô khốc vừa căng vừa đau.

Cô ấy nói: “Tớ không biết, sau khi tớ và cậu tách ra thì tớ liền về chỗ anh Dương Minh. Ngồi không được bao lâu thì cơ thể nóng bừng, ngồi cũng khó yên. Sau khi cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, tớ mới nhận ra có điều gì đó không ổn...”

Khương Thu Mộc kể lại sơ lược tình hình đêm qua mà mình vẫn còn nhớ.

Suy đoán trong lòng được chứng thực, trái tim Tống Hân Nghiên vô cùng âm trầm.

“Chắc là cậu bị người khác tính kế rồi!” Cô trầm giọng nói: “Trước khi xảy ra chuyện chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau. Thời gian tách ra duy nhất là lúc tớ đi đón Minh Trúc. Mà lúc đó cậu...”

Trong đầu Tống Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện hai xâu kẹo hồ lô tối hôm qua.

Khương Thu Mộc cũng nhớ tới.

Tống Hân Nghiên nghi hoặc: “Nhưng ai muốn hại cậu? Với lại, vì sao lại hại cậu chứ!”

Khương Thu Mộc cam chịu: “Biết rồi thì cũng có làm được gì đâu?”

Cô ấy buồn bã nhắm mắt lại: “Tớ chỉ buồn thôi, mình thành ra thế này rồi, còn mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt anh Dương Minh nữa...”

Tống Hân Nghiên không nói nên lời.

Cô muốn nói rằng, anh cô sẽ không để ý đâu.

Nhưng có để ý hay không thì đầu tiên là anh cô phải có thiện cảm với Đầu Gỗ trước đã, sẵn lòng muốn thử với cô ấy, hoặc là ở bên nhau.

Tối qua cô vừa mới hỏi rồi, anh ấy không có suy nghĩ này.

Đối với một người vô tâm, sự không để ý của anh chỉ sẽ khiến Đầu Gỗ càng thêm xấu hổ buồn bã và tuyệt vọng thôi.

Tống Hân Nghiên buồn bực tự trách: “Tôi qua tớ nên ngăn cản cậu Cố đưa cậu đi.”

Khi đó đến cả Tưởng Minh Trúc cũng cảm thấy mắt cô ấy đỏ đến khác thường, nhưng cô chỉ coi như cô ấy bị sốt, không nghĩ nhiều, cũng không hỏi thêm câu nào.

“Đầu Gỗ, xin lỗi, chuyện này tớ cũng có trách nhiệm.”

Ngoài xin lỗi ra, cô không biết an ủi cô bạn thân của mình thế nào được nữa.

Khương Thu Mộc lắc đầu: “Không liên quan gì tới cậu.”

Người bình thường ai lại nghĩ tới chuyện đó chứ.

Tống Hân Nghiên ôm lấy cô bạn thân: “Buồn thì cứ khóc đi, trút hết ra rồi sẽ ổn thôi.”

Khương Thu Mộc buồn bã lắc đầu.

Ban nãy đã khóc hết nước mắt rồi, mang theo nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực, hoang mang của cô ấy mà chảy hết rồi.

Bây giờ trong lòng cô ấy trống rỗng đến mức hụt hẫng, đầu óc cũng căng thành một sợi dây, không nghĩ nổi điều gì, cũng không làm nổi chuyện gì.

Trong phòng cấp cứu cách một cách cửa.

Cuộc phẫu thuật của Cố Vũ Tùng vừa mới làm xong, bác sĩ đang hoàn thiện những công việc cuối cùng. Cố Vũ Tùng vốn dĩ không hề có chút ý thức nào trên bàn phẫu thuật, lúc này đột nhiên kích động giãy dụa.

“Buông ra... mấy người... làm gì vậy...”

Anh ta vô thức lẩm bẩm.

Phòng phẫu thuật loạn hết lên.

Bác sĩ vội vàng nói: “Mau giữ lại, đừng để cậu ấy động đậy, cẩn thận xương đã nối bị lệch đấy!”

Tay chân cơ thể bị ép rất chặt.

Cố Vũ Tùng không tránh thoát được, gân xanh trên trán nhô lên, vết thương trên đầu lại rách ra lần nữa, máu đỏ tươi lập tức thấm ra cả mảng lớn.

Cảm xúc tuyệt vọng mãnh liệt gần như ép cho người đang rơi vào giấc mơ như anh ta phát điên.

Anh ta không thoát ra được.

Anh ta bị người khác khống chế, Tưởng Diệc Sâm nở nụ cười như có như không, ngồi xổm xuống với vẻ mặt nham hiểm: “Chỉ bằng cậu mà lại muốn phá hoại chuyện tốt của tôi sao?”

...

“Cố Vũ Tùng, cứ làm cậu chủ nhà họ Cố đi không được sao? Sao cứ phải tham gia vào chuyện nhà của nhà họ Tưởng chúng tôi vậy? Thân phận của Tưởng Minh Trúc là con át chủ bài trong tay tôi, tuyệt đối không thể để cậu phá hỏng được!”

Cố Vũ Tùng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Đúng rồi!

Anh ta vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì, hóa ra là chuyện này!

Cảnh tượng trong mơ xoay chuyển, Khương Thu Mộc đứng từ xa cười với anh ta: “Cậu Cố, giúp tôi một chuyện đi...”

Rồi lại chuyển tiếp, cô ấy uyển chuyển đón nhận sự sung sướng dưới thân anh ta, khuôn mặt ửng hồng tràn đầy vui thích, nhưng sự vui thích đó lại không kéo dài được bao lâu.

Một chiếc xe tải lao tới, âm thanh bén nhọn chói tai đâm xuyên từ màng nhĩ vào não.

“Á!”

Anh ta đột nhiên thét toáng lên, nhưng không hề phát ra tiếng, chỉ có cơ thể co rút mạnh, soạt một cái mở bừng mắt ra.