Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 476




Tưởng Tử Hàn giật lấy, lau mạnh hai cái rồi cười giễu cợt: “Đúng là mưu mô, của hời cho cô hết rồi mà bây giờ còn không biết xấu hổ ngồi khóc nữa!”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn khóc đến mức mũi đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước cũng lấp lánh vì khóc.

Cô sụt sịt mũi, khóe mắt còn ngấn nước, sau đấy lại bỗng mím môi mỉm cười bẽn lẽn: “Tôi vui quá đó mà. Có thể đánh anh đến nông nỗi này đúng là không dễ dàng gì!”

“Cô!” Tưởng Tử Hàn nổi trận lôi đình, cả người tức đến mức sắp nổ tung.

Anh tức giận chỉ vào cô: “Đứng lên, tiếp tục!”

Trọng tài nơm nớp lo sợ hỏi Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cô... cô chuẩn bị xong chưa?”

Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đáng thương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”

Cô đứng lên: “Đến đây đi.”

Tưởng Tử Hàn ném giấy, đang định bước tới.

Nhưng đúng lúc này, Tống Hân Nghiên lại giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Tôi muốn đầu hàng, kỹ thuật không bằng người ta nên tôi nhận thua, không chơi nữa!”

Nói xong, cô phóng khoáng xoay người bỏ đi dưới cái nhìn của mọi người.

Đi rồi!

“Tống Hân Nghiên!”

Ngực Tưởng Tử Hàn phập phồng kịch liệt, anh nhấc chân định đuổi theo.

Lục Minh Hạo thấy thế vội xông lên ngăn lại: “Anh Hàn, anh Hàn, bớt giận, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ!”

Tưởng Tử Hàn tức muốn chết, đẩy Lục Minh Hạo ra: “Cút ngay!”

Tưởng Tử Hàn anh lớn bằng từng này rồi nhưng chưa bao giờ bị ai trêu chọc như vậy.

Lúc này Lục Minh Hạo nào dám cút, còn chưa đứng vững đã vội vàng nhào đến ôm chặt Tưởng Tử Hàn: “Thôi bỏ đi anh Hàn, coi như là bị chó cắn một cái. Chúng ta rộng lòng bao dung, lần sau gặp lại dạy dỗ cô ấy cũng không muộn mà...”

“Lần sau cái con mẹ nhà cậu ấy!”

Tưởng Tử Hàn giật mạnh khuỷu tay thụi vào ngực Lục Minh Hạo, lập tức làm người kia đau sốc hông sau đó lùi lại mấy bước dài.

“Đệch!” Lục Minh Hạo chửi mắng.

Tưởng Tử Hàn lửa giận ngút trời đi về hướng Tống Hân Nghiên biến mất.

Lục Minh Hạo mặc kệ lồng ngực đau đớn, lại xông lên trước ôm lấy anh một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát bên tai anh: “Anh Hàn, hôm nay anh định phá vỡ nguyên tắc không đánh phụ nữ mà mình đã giữ vững hai ba mươi năm nay đấy à? Cô ấy là Tống Hân Nghiên! Là cô gái anh để trong lòng, yêu đến chết đi sống lại! Là người phụ nữ mang thai hai lần vì anh, cũng lại vì anh mà sảy cả hai lần. Là người anh đêm hôm chạy khắp các trung tâm mua sắm chỉ để mua cho cô ấy một cái bồn ngâm chân, lúc quay về còn quỳ trước mặt rửa chân cho cô ấy đấy!”

Giọng cậu ta không lớn nên những người xung quanh đứng cách đó khá xa cũng chỉ có thể thấy cậu ta đang nói chuyện, nhưng không nghe được cậu ta đang nói gì.

Trong đầu Tưởng Tử Hàn đều hiện lên hình ảnh tương ứng với mỗi một câu Lục Minh Hạo nói.

Nhưng những hình ảnh đó chỉ lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.

Tưởng Tử Hàn gắng sức muốn bắt lấy, lại không thể níu kéo được gì.

Tức giận cộng thêm bực bội, anh bất ngờ vùng vẫy, đẩy Lục Minh Hạo ra rồi đá một cái.

“ĐM!” Lục Minh Hạo bị hất văng, suýt chút nữa đã bị đá chết.

Cậu ta che chiếc bụng bị đá, phải cắn chặt khớp hàm mới không chửi ầm cả họ tên lên.

Thấy Tưởng Tử Hàn giận đỏ mắt, sắp sửa bùng nổ tới nơi, cuối cùng Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam cũng chạy tới kịp.

Hai người xông lên, một trái một phải dùng sức đè Tưởng Tử Hàn lại.

“Tử Hàn, bình tĩnh lại chút đi!”.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

“Anh Hàn, đó là Minh Hạo, là Lục Minh Hạo, anh em của anh đấy, anh muốn đá chết cậu ta sao!”

“Buông ra!”

Ngực Tưởng Tử Hàn phập phồng dữ dội, trán nổi đầy gân xanh, lạnh lùng quát: “Mẹ nó, tôi sắp kết hôn rồi mà lại bị người phụ nữ kia đánh thành như vậy. Mẹ kiếp, giờ tôi còn phải nhịn nữa, tôi có còn là đàn ông nữa không! Tưởng Tử Hàn tôi chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy cả!”

Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam ngước lên nhìn mặt anh.

Hai người đồng loạt sửng sốt.

Chỉ thấy một bên mắt của anh bị bầm, mũi cũng sưng lên, máu mũi chưa có dấu hiệu ngừng, vẫn còn đang nhỏ xuống...

Khóe mắt Tô Thần Nam run rẩy.

Còn Cố Vũ Tùng thì nén cười đến độ cả mặt nhăn rúm lại, hai vai run run.

Tô Thần Nam trừng mắt cảnh cáo với anh ta: “Vâng vâng vâng, chúng tôi biết cả rồi! Anh muốn dạy dỗ Tống Hân Nghiên thì cũng có rất nhiều cách, không cần phải vội ngay lúc này. Bây giờ quan trọng nhất là xử lý vết thương cho anh trước đã.”

“Đúng đấy anh Hàn, lập tức chườm lạnh rồi chườm nóng thì chắc chắn ngày mai mắt sẽ không bị thâm, mũi cũng sẽ hết sưng.”

Lục Minh Hạo lấy lại hơi, một tay che bụng một tay xoa ngực, nói: “Lúc trước anh mặt dày theo đuổi Tống Hân Nghiên còn mất mặt hơn bây giờ nhiều. Chuyện xấu hổ gì cũng làm, bây giờ chỉ bị bầm mắt sưng mũi thôi mà, sợ cái gì...”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm, lại sắp sửa nổi bão.

Tô Thần Nam và Cố Vũ Tùng vội giữ anh chặt hơn, Lục Minh Hạo cũng biết mình lại gây chuyện bởi cái miệng lắm lời này, bèn vội lùi về sau mấy bước dài, rời xa vòng thị phi.

Mắt Tưởng Tử Hàn đỏ ngầu: “Mẹ kiếp, cậu câm miệng cho tôi! Tưởng Tử Hàn tôi sẽ thiếu một người phụ nữ như cô ta chắc? Cút càng xa càng tốt!”

“Vâng, vâng, vâng, anh nói chí lý...”

Bên này vẫn đang ầm ĩ, túi bụi.

Còn Tống Hân Nghiên ở bên kia đã thay xong quần áo, lại đi ra.

Hiện trường đã được vệ sĩ của Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam dẫn đến dọn dẹp từ lâu.

Tống Hân Nghiên dừng lại trước mặt bọn họ.

Tô Thần Nam và Cố Vũ Tùng biết điều buông tay, lùi sang bên cạnh mấy bước.

Tưởng Tử Hàn cũng không nổi giận nửa, chỉ có điều ánh mắt lạnh như dao, trừng mắt hung dữ với Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên không chút sợ hãi, bước đến gần: “Tức đến thế cơ à?”

Cô kề mặt lại gần: “Thôi được rồi, tôi cho anh đánh lại. Nếu đánh tôi thì anh mới có thể yên tâm kết hôn, vậy ra tay đi.”

Cô nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc người xâu xé.

Tưởng Tử Hàn tức đến nỗi hít thở không thông.

Mặc dù giận đến mất hết lý trí, nhưng phong độ vẫn còn đó, kêu anh xuống tay với một người phụ nữ thì quả là thử thách lòng can đảm.

“Cô đừng tưởng tôi không dám!”

Khi rít ra những lời này qua kẽ răng, anh cũng hung dữ giơ tay lên.

Tống Hân Nghiên mở mắt ra, nhìn anh không chớp.

Đáy mắt không chút sợ hãi, cũng không hề lùi bước.

Trong đôi mắt trong veo có sự ai oán và đau lòng, còn có bất đắc dĩ và lưu luyến đậm sâu, tình cảm nồng nàn cuồn cuộn như nước sôi trào.

Đủ loại cảm xúc biến đổi không ngừng, cuối cùng đọng lại thành vẻ thâm tình, quyến rũ tận sâu trong đáy mắt.

Tưởng Tử Hàn sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung không kiềm chế được mà khẽ run lên, làm thế nào cũng không đánh xuống được.

Những hình ảnh trước kia dù làm thế nào cũng không thể bắt lấy lại ùa vào tâm trí lần nữa.

Rối loạn mà chóng vánh.

Đã không phải là những hình ảnh tĩnh lặng nữa.

Cảm xúc dạt dào tuôn ra từ trong những hình ảnh kia, đánh sâu vào tâm trí anh.

“Tưởng Tử Hàn! Tôi hận anh!”

Đó là sau khi anh cưỡng bức cô, cô rưng rưng nước mắt bùng nổ nỗi căm hận.

Sau khi sảy thai, cô tuyệt vọng thét lên với anh: “Cút ra ngoài!”

Còn sau khi ly hôn, cô quyết liệt nói rằng không bao giờ gặp lại nữa.

Rất nhiều hình ảnh bất chấp tất cả đánh sâu vào não của Tưởng Tử Hàn, tấn công lên dây thần kinh của anh.

Nỗi đau thắt tim dày đặc lan ra từ trong đầu, mồ hôi lạnh rơi tí tách.

Anh ôm đầu, khẽ kêu lên đau đớn, ánh mắt dần tan rã, cuối cùng kiệt sức ngã xuống.

“Tử Hàn!”

“Anh Hàn!”

“Lão Tưởng!”

Ba người Tô Thần Nam, Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo khiếp sợ, vội xông lên đỡ lấy anh.

“Mau, gọi xe cứu thương đi!”

Tô Thần Nam lạnh lùng quát lên.

Vệ sĩ nghe thấy vậy lập tức hành động, đồng loạt chạy tới.

Tống Hân Nghiên bị bọn họ đẩy ra khỏi đám đông.

Cô thừ người, đôi mắt đờ đẫn ngấn nước mở to, giọt lệ run lên, lặng lẽ lăn dài.

Lấy Tưởng Tử Hàn làm trung tâm, lớp trong lớp ngoài loạn hết cả lên.

Nhưng trong vòng hỗn loạn kia lại không chứa nổi một Tống Hân Nghiên.