Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 473




Khương Thu Mộc nháy mắt mấy cái với Tống Hân Nghiên: “Cho dù anh Dương Minh muốn ăn thì cũng không ăn hết được, cho nên tụi mình phải ăn hết phần còn lại giúp anh ấy. Mau lên đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn Khương Thu Mộc rồi lại nhìn đôi mắt tràn đầy quan tâm Tống Dương Minh. Tâm trạng hỏng bét của cô dần dần ấm áp.

Cô cầm muỗng nhỏ xúc một miếng đưa vào trong miệng.

Khương Thu Mộc lập tức hỏi đầy chờ mong: “Cậu thấy sao, có ngọt không? Có phải hương vị rất giống với tiệm bánh kế bên trường học trước kia không?”

Trong miệng Tống Hân Nghiên rất đắng, ngoại trừ vị đắng ra thì cũng chỉ là đắng, không nếm ra được hương vị gì cả.

Nhưng nhìn hai ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của hai người thân yêu, cô lại gật đầu khẳng định: “Ngọt lắm!”

Hốc mắt cô nóng lên, cô vội cúi đầu xúc từng miếng từng miếng bánh đưa vào miệng.

Mong là khi cô ăn nhiều thêm mấy miếng thì vị ngọt của bánh có thể lấn át đi cái đắng trong miệng.

Nhưng chỉ uổng phí.

Cho dù cô có ăn bao nhiêu đi nữa thì sự cay đắng trong miệng cũng chỉ có tăng chứ không giảm.

Tống Hân Nghiên giật giật khoé môi một cách đắng chát, cô sợ bị hai người nhận ra sự khác thường nên vội vàng ăn, chỉ xúc mấy cái đã hết miếng bánh kem.

Điện thoại đổ chuông.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bỏ muỗng xuống: “Tớ đi nghe điện thoại đây.”

Rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Vừa đóng cửa, dạ dày cô đã quặn lại.

Tống Hân Nghiên mở vòi nước ở mức lớn nhất, dưới tiếng che dấu của nước chảy, cô dựa vào bồn cầu nôn đến mức trời đất quay cuồng.

Chẳng biết Khương Thu Mộc đã xuất hiện ngay cửa nhà vệ sinh từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô nôn.

Sau khi đợi cô khó khăn lắm mới dừng lại được thì cô ấy mới đi vào, cầm khăn ướt lau giúp cô rồi ôm chặt lấy cô.

“Không sao hết, không sao hết, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Không an ủi nhiều lời dư thừa, cũng không giận cá chém thớt lên Tưởng Tử Hàn.

Tống Hân Nghiên dựa vào hõm vai của cô ấy, yên lặng rơi nước mắt.

Cô lấy lại tâm trạng rất nhanh, sau đó rời khỏi vòng tay của Khương Thu Mộc, nhẹ giọng nói: “Tớ có hẹn đến luyện boxing với huấn luyện viên, sắp tới giờ rồi nên tớ phải đi đây.”

“Được.” Khương Thu Mộc không hỏi cô hẹn khi nào, cũng không hỏi khi nào cô về.

Bây giờ Hân Nghiên cần chỗ để trút hết ra, cho nên luyện boxing là một lựa chọn rất tốt.

Cô ấy yên lặng gật đầu, chỉnh sửa lại mái tóc cho cô để trông cô có tinh thần hơn một chút, không làm cho Tống Dương Minh lo lắng: “Ở đây có tớ rồi, đừng lo.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng bệnh.

Khương Thu Mộc tỏ vẻ thoải mái, cười khúc khích nắm tay Tống Hân Nghiên: “Chắc kiếp trước tớ đã tạo phúc cho rất nhiều hành tinh nên kiếp này mới gặp được một cô bạn thân tốt như cậu, lúc nào cũng tri kỷ tạo không gian riêng cho tớ và anh Dương Minh như vậy.”

Cô ấy ôm gương mặt của Tống Hân Nghiên rồi đụng trán một cái “cốp” thật vang: “Cục cưng, đi đi, cứ thỏa thích trút ra hết, không cần phải về sớm quá đâu.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười cảm kích rồi quay người rời đi.

… Phòng tập boxing.

Tưởng Tử Hàn dẫn theo Lục Minh Hạo sải bước vào trong.

Lục Minh Hạo dừng lại trước cửa phòng tập boxing, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại chọn cái nơi vừa nhỏ vừa tồi tàn này vậy? Chẳng lẽ mấy câu lạc bộ, quán bar dưới danh nghĩa gia đình em đều không xứng với anh bằng nơi này à?”

Tưởng Tử Hàn cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến phòng thay đồ: “Cậu đi mà hỏi Chúc Minh Đức ấy, ai mà biết trước kia cậu ta sắp xếp như vậy là vì cái gì.”

Trong lòng Lục Minh Hạo thấy hơi nghi ngờ, nhưng mà cũng không truy hỏi đến cùng.

Cậu ta theo sau, cầm bộ đồ quyền anh mới tinh bên cạnh lên thay.

Tưởng Tử Hàn đeo bao tay lên rồi quay lại nhìn cậu ta: “Tình hình bên Chúc Minh Đức ra sao rồi?”

“À, cậu ta hả... Bọn em có cho người đến quê cậu ta, nhưng mà không tìm được người.”

Lục Minh Hạo nhíu mày, nói tiếp: “Đã hỏi hết hàng xóm xung quanh nhà cậu ta rồi, mấy người hàng xóm đều nói là người nhà cậu ta bị bệnh nên đã được cậu ta đưa vào nội thành để chữa bệnh rồi.”

Hai đầu lông mày nhíu chặt của Tưởng Tử Hàn đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa: “Ngu ngốc!”

Lục Minh Hạo cạn lời: “Không phải chứ, em phí công tốn sức vì anh như thế, chạy Đông chạy Tây làm việc cho anh, vậy mà cuối cùng lại nhận được câu đánh giá như vậy của anh hả!”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng bỏ cậu ta lại rồi đi ra ngoài: “Không mắng cậu.”

Lục Minh Hạo hiểu ngay, vậy chắc chắn là đang mắng Chúc Minh Đức rồi.

Cậu ta hùa theo: “Đúng là ngu thật. Nhắc tới khắp nước Z này thì tài nguyên chữa bệnh trong tay ai là tốt nhất? Trừ anh ra thì cũng chẳng có người thứ hai. Mà dù cậu ta không xin anh thì tìm em, Cố Vũ Tùng hoặc Thần Nam cũng được mà... Tuy không nhiều tài nguyên đến mức giống như anh nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn so với bác sĩ tự cậu ta tìm trong bệnh viện. Cái tên này đúng là đọc sách nhiều quá rồi lú luôn rồi.”

Tưởng Tử Hàn nghe nhưng không để tâm.

Lục Minh Hạo ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có điều, nếu như là Chúc Minh Đức thì cậu ta làm vậy cũng không có gì khó hiểu. Tính cách cậu ta hay ngại ngùng quá, có thể là không tiện nói...”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh như băng, sự tức giận trong lòng ngày càng bốc lên, nghe vậy xong liền dừng bước lại.

Anh cau mày nói: “Tiếp tục cho người đi thêm một chuyến, nếu không tìm thấy thì báo cảnh sát ngay lập tức.”

Lục Minh Hạo tức khắc cảnh giác: “Anh nghi cậu ta xảy ra chuyện rồi ư?”

Cậu ta suy tư, nói theo: “Đáng lý ra, tất cả tin tức kết hôn của anh đều lan truyền ra hết rồi, Chúc Minh Đức nhìn thấy thì nhất định sẽ trở về ngay. Cho dù không quay lại thì cũng sẽ nhắn tin chúc phúc cho anh hay gì đó, nhưng anh không nhận được ư?”

Tưởng Tử Hàn cười mỉa, trên mặt đều là sự giễu cợt.

Anh nhìn Lục Minh Hạo: “Mấy người sẽ chúc phúc cho tôi chắc? Tôi thấy nguyền rủa càng có khả năng hơn đấy!”

Lục Minh Hạo nghe vậy xong, trên mặt hết sức kinh ngạc, bật thốt ra: “Sao anh biết thế?”

Vừa nói xong là cậu ta đã tát lên miệng mình một cái, cười gượng nhìn Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn cười mỉa một tiếng, trên mặt là sự tức giận cực độ.

Lục Minh Hạo vội vàng lặng lẽ lui về sau: “Chỉ đùa chút thôi mà. À ờm, anh tới đây vốn là vì muốn trút hết bực bội cơ mà, đi thôi đi thôi, em tới làm bao cát cho anh...”

Sau đó liền đẩy Tưởng Tử Hàn vào phòng boxing.

Cùng một thời gian, cùng một phòng tập boxing.

Tống Hân Nghiên ở trong phòng thay đồ nữ thay trang phục boxing màu đen.

Thân hình mảnh khảnh toát lên nét uyển chuyển. Là kiểu dáng người dù nhìn chính diện, đằng sau hay bên cạnh đều rất hút mắt.

Alva vô cùng áy náy đứng trước mặt cô: “Từ sau lần đó thì cô cũng không đến nữa. Tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho cô như vậy.”

Tống Hân Nghiên cười nói: “Là phúc thì không phải hoạ, mà đã là hoạ thì không thể tránh khỏi.”

Nếu người ta muốn hãm hại cô thì tất nhiên sẽ tìm được lý do và cơ hội để ra tay.

Alva không nói gì nữa, có một số chuyện một khi đã xảy ra rồi thì cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Tống Hân Nghiên khí thế lạnh lùng đi đến trước bao cát, nhanh nhẹn ra quyền chân.

Bao cát bị đá nên lắc lư trái phải, vang lên bụp bụp: “Cô bận chuyện gì thì cứ đi đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ muốn tìm một nơi để yên tĩnh chút thôi.”

Trong lúc nói, cô cũng đánh ra một quyền xoáy gió, một động tác vô cùng bình thường nhưng lại được cô thể hiện một cách rất hiên ngang.

Alva quyết đoán rời đi.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, cắn chặt răng, đòn sau càng mạnh hơn đòn trước.

Khi cô đánh xuống, dường như thứ bị đánh không phải bao cát mà là gương mặt của Tưởng Tử Hàn.

Hoặc là lúc anh hờ hững không rung động, hoặc là lúc anh dịu dàng thâm tình... Tống Hân Nghiên càng đánh thì ý hận càng sâu, sự tức giận và đau khổ cũng càng nặng, ra tay càng ác hơn.

Cách đó không xa chỗ mấy thiết bị rèn luyện khác, liên tục có người hai mắt sáng rực nhìn sang bên này chằm chằm, còn có người đàn ông vai rộng dáng cao, cởi trần nửa trên để lộ toàn thân cơ bắp chạy tới gần.

“Chị gái đi một mình à? Tôi luyện cùng chị nhé...”

Trong lúc anh ta nói thì nắm đấm cũng luân phiên đánh tới, cơ bắp trên tay anh ta cứng rắn như cục đá, phồng căng hết lên.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạnh lẽo, đá bao cát sượt qua cơ thể người đàn ông kia một cái thật mạnh, bao cát bị văng ra rồi lại văng mạnh về.