Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 470




Bệnh viện Nhân Ái.

Ca phẫu thuật của Tống Dương Minh rất thành công.

Nhưng dù sao cơ thể cũng bị thương nặng, sau phẫu thuật anh ngủ mê man suốt một ngày một đêm rồi mới từ từ tỉnh lại.

Lúc Tống Dương Minh tỉnh lại cũng là sáng sớm.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc trông anh suốt một ngày một đêm dựa sát vào nhau, co ro ngủ gật trên ghế sofa.

Hai người ngủ gật gà gật gưỡng, thỉnh thoảng hai cái đầu còn đụng vào nhau “cộp” một tiếng.

Nhưng cả hai đều quá buồn ngủ, sau cơn đau nhói lại lập tức nghiêng đầu về, tiếp tục ngủ gật gưỡng.

Tống Dương Minh không kìm được trước sự đáng yêu của hai cô gái ngốc này mà mỉm cười.

Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mấy bác sĩ và y tá đi vào.

Tống Dương Minh khó khăn giơ tay lên, đang định ra hiệu để bọn họ im lặng.

Ai ngờ các bác sĩ và y tá thấy anh mở to mắt thì đều thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, cậu cảm thấy thế nào?”

Tống Dương Minh chán nản thu tay lại.

Quả nhiên Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều bị đánh thức.

Hai người mơ màng mở mắt ra, đôi mắt ngái ngủ trông hơi ngốc nghếch.

Đột nhiên nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm nhiều người như vậy, cả hai đều giật thót, vô thức bật dậy chạy tới trước giường bệnh: “Sao rồi, có chuyện gì vậy?”

Tống Dương Minh trên giường bệnh bất lực cười với hai người, vội vàng trấn an: “Không sao, anh rất khỏe, khiến hai em lo lắng rồi.”

Giọng nói của anh mang theo sự yếu ớt sau phẫu thuật.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nghe xong đều đỏ mắt, cảm xúc cố kìm nén mấy ngày nay đột nhiên sụp đổ.

Khương Thu Mộc gượng cười nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.”

Nói xong liền quay mặt đi lau nước mắt.

Tống Hân Nghiên vội vàng ôm lấy cô bạn thân, khẽ vỗ về cô, lặng lẽ an ủi.

Nhóm bác sĩ và y tá lập tức vây quanh kiểm tra cho Tống Dương Minh.

Kết quả có vẻ khá tốt.

Bác sĩ chính hài lòng giải thích cho Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc: “Thể chất của bệnh nhân khỏe, việc bình phục cũng rất tốt. Nhưng nội thương và ngoại thương của cậu ấy đều không nhẹ, nhất định phải chú ý không được để nhiễm trùng. Nếu tình hình tốt thì nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hoạt động trở lại. Trong nửa tháng này nhất định phải luôn có người bên cạnh, ăn uống ngủ nghỉ của bệnh nhân đều phải giải quyết ở trên giường, không được cử động. Nếu hai cô gái các cô chăm sóc bất tiện thì có thể thuê hộ lý nam.”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói, Khương Thu Mộc đã lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi có thể làm được!”

Vừa nói xong, Khương Thu Mộc nghĩ đến bác sĩ nói ăn uống… Và…

Khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ như tôm, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Tống Hân Nghiên thầm thở dài.

Lần này anh trai bị thương, người nhận đả kích lớn nhất vẫn là Thu Mộc.

Cô nắm chặt tay cô bạn thân, vội gật đầu phụ họa, tỏ ý nhất định không có vấn đề gì.

Tống Dương Minh nhìn hai cô gái với tâm trạng phức tạp, muốn nói lại thôi…

Sau khi bác sĩ rời đi.

Tống Dương Minh nhắc nhở: “Hân Nghiên, sau này em nên chú ý đề phòng Tống Mỹ Như, cô ta điên rồi, không còn một chút lý trí nào nữa!”

Tròng mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, cảm giác áy náy trong lòng trào dâng như thủy triều, nối nhau không dứt: “Anh, anh đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, em biết mà.”

Cô đổ nước ấm, lấy tăm bông nhúng vào rồi chấm lên đôi môi khô khốc của Tống Dương Minh: “Trong lúc anh hôn mê, bọn em đã biết nguyên nhân anh bị thương rồi.”

Trong mắt Tống Hân Nghiên đầy áy náy: “Anh, em xin lỗi, đều là do em không tốt, là em đã làm liên lụy đến anh. Sở dĩ Tống Mỹ Như phát điên như thế cũng là bởi vì em. Rõ ràng anh mới là người bị hại, vậy mà giờ còn muốn nhắc nhở em phải chú ý hơn…”

Nước mắt trực trào trong hốc mắt, Tống Hân Nghiên cắn môi, cố nén để nước mắt không lăn xuống.

Khương Thu Mộc đau lòng vô cùng, vội vàng nói: “Anh Dương Minh, anh yên tâm đi, sau này Tống Mỹ Như sẽ không thể làm việc ác nữa đâu. Hai ngày qua anh hôn mê, Hân Nghiên đã có thù báo thù, có oán báo oán giúp anh hết rồi. Cậu ấy đánh Tống Mỹ Như thê thảm, bây giờ cô ta đã bị giam giữ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bị phán mấy năm đã là hời cho cô ta rồi.”

Tống Dương Minh thở dài.

Anh ấy cố gắng duỗi tay, vuốt ve mái tóc rối bời của em gái: “Dù sao Tống Mỹ Như cũng là em gái ruột của anh, có một đứa em ruột như vậy là do anh không dạy dỗ tận tình, thật sự rất xin lỗi em.”

Sau đó anh ấy lại nhìn về phía Khương Thu Mộc: “Để nó gây thêm nhiều phiền phức cho các em như vậy, anh thật sự xin lỗi.”

Rõ ràng không phải là lỗi của Tống Dương Minh nhưng anh lại phải trả giá vì lỗi lầm của Tống Mỹ Như. Khương Thu Mộc vừa đau lòng vừa giận: “Anh Dương Minh, chuyện này làm sao có thể tính là lỗi của anh được, rõ ràng anh cũng là người bị hại.”

Tống Hân Nghiên khịt mũi gật đầu: “Anh, anh đừng ôm hết trách nhiệm về mình. Tống Mỹ Như là người trưởng thành rồi, đã có năng lực tự chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của cô ta, không phải lỗi của anh.”

Mấy người đang nói chuyện thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra một cách thô lỗ.

Tiếng kêu trời trách đất và bóng dáng của Tống Quốc Dũng, Đường Ngọc Linh cùng đập vào mắt ba người.

“Dương Minh ơi, em gái của con bị bắt rồi. Con ở trong quân đội lâu như vậy, nhất định vẫn còn quan hệ, con mau đi tìm quan hệ để đưa con bé ra ngoài đi.”

Người nói chuyện chính là Đường Ngọc Linh.

Dáng vẻ mẹ hiền lộ ra rõ mồn một.

Nhưng giờ phút này, sự che chở ấy lại giống như con dao đâm vào ngực ba người trong phòng bệnh.

Tống Quốc Dũng cũng thở dài: “Nơi này không phải Hải Thành, quan hệ của nhà chúng ta không thể tới được đây.”

“Dương Minh à.” Đường Ngọc Linh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt: “Mỹ Như lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, phải chịu biết bao thiệt thòi, khó khăn lắm mới trở về nhà chúng ta. Gia đình bốn người chúng ta vừa mới đoàn tụ, con không thể bỏ mặc nó được.”

Hai vợ chồng mặt ủ mày chau, kẻ xướng người họa, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội nói chuyện. Vừa xông vào đã nhào đến trước mặt Tống Dương Minh kêu khóc.

Khương Thu Mộc nhìn mà sững người nghẹn lời.

Tại sao trên đời lại có thể có người ba người mẹ như vậy chứ!

Anh Dương Minh cũng là con ruột của bọn họ mà. Bọn họ xông vào chẳng quan tâm gì đến anh ấy cả, vừa đến đã kêu trời trách đất bảo một người bị thương nặng như anh ấy nghĩ cách cứu hung thủ đã hại anh ấy thành ra như vậy?

Nếu là lúc bình thường, Khương Thu Mộc đã xông lên từ lâu.

Nhưng bây giờ, hai người này là ba mẹ của người trong lòng cô, lỡ như sau này gả cho anh ấy thì chính là người một nhà…

Khương Thu Mộc nhịn, nhưng Tống Hân Nghiên thì lại không nhịn được.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ba mẹ nuôi, lửa giận trong lòng cô bùng lên.

Cô không nhịn được nữa mà tiến lên mấy bước, vươn một tay kéo Đường Ngọc Linh đang nhào tới trước giường bệnh, sau đó lại đẩy Tống Quốc Dũng ra, lạnh giọng quát: “Cút ra ngoài!”

Có lẽ do giọng nói của cô quá gay gắt, cũng có thể là vẻ mặt của cô quá lạnh lùng, tiếng thở dài của Tống Quốc Dũng và tiếng khóc lóc của Đường Ngọc Linh im bặt, như thể sinh mệnh bị một con dao chặt đứt.

Hai người tức giận trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, bọn tao đang nói chuyện với con trai mình, mày có tư cách gì mà đứng đây hô to gọi nhỏ với bọn tao!”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh xuống, sự sắc bén trên mặt rất có cảm giác uy hiếp: “Con trai của hai người là anh trai của tôi! Bây giờ anh ấy cần được nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy được, xin hai người lập tức ra ngoài ngay!”

Đường Ngọc Linh bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ, thét lên: “Một đứa không có quan hệ máu mủ như mày có thể so với con gái tao chắc? Con gái tao là em gái ruột của nó đấy! Em ruột của nó sắp phải vào tù rồi, nó làm anh có thể yên tâm tĩnh dưỡng được sao?”

Khương Thu Mộc nghe vậy xong, lập tức tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tống Hân Nghiên căm phẫn níu lấy cổ áo của Đường Ngọc Linh, nắm đấm siết chặt vung lên định đấm.

“Ối! Giết người, giết người rồi…”

Đường Ngọc Linh sợ hãi hét lên.