Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 455




Tống Hân Nghiên nhìn anh: “Tôi không cần người chứng minh tôi đã tới sân bay, chứng minh tôi từng tới sân bay thì chẳng khác nào đang xác thực chứng cứ của bên cảnh sát. Nhưng mấy tiếng tôi rời khỏi sân bay đó rốt cuộc đã đi đâu, anh có thể điều tra được, còn rất có thể điều tra được! Không một người nào khác có thể...”

Tưởng Tử Hàn nhìn dáng vẻ quật cường nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu đau khổ cùng cầu khẩn của cô gái nhỏ ở trước mặt mình, trái tim của anh như thể bị vướng trong một cái lưới vô hình nào đó, cơn đau nhói xung quanh cứ âm ỉ kéo tới vừa khó chịu lại vừa ngột ngạt.

Anh bỗng đưa tay lên ôm lấy ngực trái.

Cố Vũ Tùng vốn luôn để ý động tĩnh bên này nhìn thấy thế bèn vội vàng chạy tới.

Anh ta đỡ lấy Tưởng Tử Hàn: “Không sao chứ?”

Sau đó lại quay sang nói với Tống Hân Nghiên: “Tình trạng của anh Hàn chị hiểu rõ mà... Có một vài chuyện chỉ có thể từ từ giải quyết, chị không nên ép anh ấy như vậy.”

Tống Hân Nghiên chậm rãi nhắm mắt, dằn lại cơn đau xót cùng khổ sở nơi đáy mắt, khàn giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, cô xoay người rời đi.

Tưởng Tử Hàn thở gấp vài cái, cuối cùng mới dằn lại cơn đau nhói ở tim.

Anh tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Tống Hân Nghiên, quát: “Thái độ đó của cô ta là sao thế? Mẹ kiếp, có ai đi cầu xin người khác mà giống như cô ta không!”

Cố Vũ Tùng bất lực thở dài: “Anh Hàn, trước đây đều là anh cầu xin cô ấy...”

Anh ta phóng ánh mắt thương hại nhìn qua, dám chắc rằng chờ sau khi người này khôi phục được trí nhớ, có khi còn phải vác vỏ sầu riêng tới để xin lỗi mất, đã thế còn chưa chắc có được tha thứ hay không nữa kìa...

Tưởng Tử Hàn nhìn thấy ánh mắt đó của Cố Vũ Tùng, đáp trả lại bằng ánh mắt lạnh như băng.

Cố Vũ Tùng lập tức biến sắc, vội vàng buông Tưởng Tử Hàn ra. Nhưng cái miệng chết tiệt kia lại không ngoan ngoãn cun cút như cơ thể, vẫn cứ không sợ chết mà huyên thuyên nói tới: “Đừng nhìn em như vậy chứ, em cũng chỉ nói sự thật thôi. À... Mà cũng không đúng, cách thức cầu xin của anh khá là đặc biệt, bình thường đều là ngồi xổm trước mặt người ta rồi vừa rửa chân vừa cầu xin tha thứ. Nếu như người ta không đồng ý, anh còn tự phụng phịu, tự mình ấm ách mấy ngày...”

Mặt của Tưởng Tử Hàn đen như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Vũ Tùng mười mấy giây.

Cố Vũ Tùng bị nhìn đến mức trong lòng cũng run sợ, đang chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

“Cố Vũ Tùng.”

Tưởng Tử Hàn trầm giọng gọi anh ta lại.

Cố Vũ Tùng vừa khẽ nhích chân đã lập tức đứng vững, nở một nụ cười làm hòa: “Ha ha... Anh Hàn, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.”

“Trước đây tôi... thật sự rất yêu cô ta sao?”

Nụ cười trên mặt của Cố Vũ Tùng hóa đá, cuối cùng dần dần biến mất.

Anh ta thở dài, lắc đầu nói: “Không phải rất yêu, mà là yêu đến sống dở chết dở.”

Cố Vũ Tùng vỗ vai Tưởng Tử Hàn, nghiêm túc nói: “Anh Hàn, anh, em, Minh Hạo và Thần Nam, bốn người chúng ta đã làm anh em được bao nhiêu năm rồi? Chúng ta có thể vì nhau mà đứng ra đỡ dao, có thể vì nhau mà vào sinh ra tử. Tình nghĩa sâu đậm như vậy, anh thật sự nghĩ rằng ba người bọn em chỉ vì không ưa Sở Thu Khánh, cảm thấy cô ta không xứng với anh, hay chỉ vì có mâu thuẫn với cô ta từ trước mà nghĩ đủ mọi cách để chia rẽ anh với cô ta bằng bất cứ giá nào, thậm chí hy sinh luôn tình anh em bấy lâu nay sao? Cho nên còn tự biên ra một đoạn tình cảm không có thật kể lại với anh?”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn, những chuyện mà thời gian này bọn em nói với anh, nếu như có một chữ là giả, vậy cứ để Cố Vũ Tùng em cả đời này lái xe không có bánh, lên giường không có phụ nữ, thiên lôi đánh tan xác đi...”

Tưởng Tử Hàn khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm như không thấy đáy.

Cố Vũ Tùng bất lực rụt tay về, tự mình oán thầm trong bụng: Khương Thu Mộc ơi là Khương Thu Mộc, vì cô bạn tốt của cô mà ông đây thêm cả mấy câu nguyền rủa cả đời mình vào luôn rồi. Cô mà không dịu dàng tốt tính với tôi hơn chút thì có phải phụ lòng tôi rồi không!

Tưởng Tử Hàn vẫn im lặng không nói gì cả.

Cô Vũ Tùng cũng không nói thêm nữa.

Cả hai cứ như hai khúc gỗ, cứ đứng ngẩn ngơ ở trước cửa phòng ICU.

Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Tử Hàn mới choàng tỉnh, bỗng hỏi tới: “Khi nào thì Chúc Minh Đức trở về?”

Lúc hỏi Cố Vũ Tùng, bản thân anh cũng đã lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Minh Đức.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Bên trong điện thoại là lời thông báo của tổng đài vì thuê bao không liên lạc được, hành lang yên ắng nên Cố Vũ Tùng cũng nghe được.

“Tắt máy?”

Cố Vũ Tùng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cậu ta đang ở quê, có lẽ tín hiệu bên đó không tốt.”

Trong lòng Tưởng Tử Hàn lại có dự cảm chẳng lành.

Cảm giác này giống hệt với cảm giác mà mẹ anh xảy ra chuyện ngày trước, bồn chồn khó diễn tả được.

Anh không nghĩ thêm nhiều, lập tức cất điện thoại lại, nói: “Về liên lại với cậu ta bảo cậu ta lập tức nghe máy của tôi. Còn chuyện nữa, cậu lập tức đi tìm Thần Nam, bảo cậu ta điều tra hết tất cả lịch trình của tôi vào cả ngày 1 tháng 11.”

Vừa nghe tới đây, Cố Vũ Tùng lập tức hiểu ra.

Anh Hàn đã mềm lòng rồi, quyết định giúp Tống Hân Nghiên tìm ra chứng cứ.

Như này có được tính là tiến triển tốt không?

“Được.” Anh ta sảng khoái đáp: “Cứ giao cho em.”

...

Lúc Tống Hân Nghiên trở về, Khương Thu Mộc vẫn chưa ngủ.

Cô ấy đợi cô ở phòng khách, vừa nhìn thấy cô vào nhà đã vội vàng chạy tới đón, hỏi: “Sao rồi sao rồi?”

Tống Hân Nghiên nhớ tới thái độ khi nãy của Tưởng Tử Hàn bèn nhụt chí lắc đầu: “Chắc anh ta sẽ không giúp đâu.”

Khương Thu Mộc chau chặt hàng lông mày, cắn môi nói: “Hân Nghiên, ngày đó sau khi đưa tớ và anh Dương Minh đi xong, rốt cuộc trên đường về đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Xảy ra chuyện gì ư?

Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, ký ức của ngày hôm đó lại ùa về.

Căm phẫn có, tức giận có, cũng có chút không cam tâm và bối rối không biết làm gì.

Cô ngã người trên ghế sô pha, một lúc lâu sau đó mới nói chuyện ngày hôm đó với Khương Thu Mộc.

Người kia nghe xong lập tức trợn mắt há hốc mồm miệng, cả tam quan như thể bị sụp đổ trong phút chốc: “Mẹ kiếp, cái tên Tưởng Tử Hàn khốn nạn đó! Loại cặn bã, đốn mạt! Sao anh ta lại dám!”

Cô ấy đau lòng ôm lấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt đều tức đến ửng đỏ: “Lần trước cậu sảy thai non, tớ vẫn nghĩ rằng cậu còn tình cảm với anh ta, cả hai người đều là tình nguyện...”

Nói tới đây, nước mắt cô ấy tuôn trào: “Cái tên Tưởng Tử Hàn khốn kiếp đó, trông cũng ra dáng đàng hoàng tử tế vậy mà lại làm ra chuyện như thế với cậu! Làm vậy chính là cưỡng hiếp đó! Cậu còn vì chuyện lần này mà phải trả cái giá lớn như vậy. Chuyện mang thai ngoài ý muốn còn chưa tính, quan trọng là sau đó còn bị sảy thai, lại còn bị Dạ Vũ Đình mang chuyện này nói cho mọi người, sau đó mang tiếng xấu cặp kè ngoại tình khi đã kết hôn. Nhưng mà có ai biết, cậu mới là người bị hại nhiều nhất...”

Khương Thu Mộc bất bình thay cho cô bạn thân, không cam tâm mà kể lể những thiệt thòi cô đã chịu.

Tống Hân Nghiên lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Từng trải qua sinh tử rồi biết bao chuyện như vậy, có rất nhiều chuyện tưởng chừng như đất trời sụp đổ không còn đường đi nữa, nhưng dưới cái nhìn của cô thì vẫn là chuyện nhỏ không đáng kể tới.

Tống Hân Nghiên ôm lấy Khương Thu Mộc, vỗ vai cô, cười nói: “Không sao đâu, đều đã qua cả rồi.”

Khương Thu Mộc vội vàng quệt nước mắt, gấp rút hỏi: “Hôm nay cậu qua đó, có nói mấy chuyện này cho anh ta biết không? Nếu theo những gì cậu nói thì chuyện lần này cũng chỉ có anh ta làm chứng được thôi. Hay là... Hay là để tớ đi tìm anh ta? Tớ sẽ cầu xin anh ta giúp đỡ, còn nếu không được nữa thì tớ sẽ...”

Nếu không được nữa thì, cô ấy sẽ đi cầu xin Cố Vũ Tùng, nhờ anh ta giúp đỡ.

Cô ấy cũng coi như nhìn thấu rồi, trong đám người Tưởng Tử Hàn bên đó thì chỉ có Cố Vũ Tùng là miễn cưỡng đáng để làm bạn thôi.

Có khi Tưởng Tử Hàn sẽ nể mặt Cố Vũ Tùng mà đồng ý giúp đỡ thì sao?

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Đầu Gỗ, tớ không nhìn thấy được một chút hi vọng gì từ mắt của anh ta cả.”

Một câu nhẹ tênh, nhưng lại đủ khiến người khác rơi vào địa ngục.

Khương Thu Mộc sụt sịt mũi, vẫn nghiến răng oang oang nói: “Nếu vậy thì cùi không sợ lở, cậu cứ nói thẳng mọi chuyện ra đi. Chúng ta để luật sư và cảnh sát vào cuộc điều tra! Dù sao thì tiếng xấu hơn thế cũng mang rồi, sợ gì đứng trước đầu gió lần nữa chứ. Có chết cũng phải kéo theo cái tên cặn bã đó cùng chết! Danh tiếng mất thì cũng đã mất rồi, dù sao còn đỡ hơn là phải ngồi tù mất đi tự do!”