Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 448




Ánh mắt này của cô làm Tống Dương Minh thấy hơi đau lòng.

Im lặng một lúc, anh nghiêm túc nói: “Thu Mộc, em và Hân Nghiên đều là những cô gái rất tốt cực kỳ tốt, vì hai cô em gái này, anh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Về nhà đi!”

Nói xong liền bước lên xe trực tiếp rời đi.

Trái tim của Khương Thu Mộc như gỗ trôi trên nước, chìm chìm nổi nổi.

Cô là cô gái rất tốt cực kỳ tốt, nhưng cũng là em gái.

Em gái ư...

Khương Thu Mộc nhếch miệng cười, nhưng cười mãi cười mãi, nước mắt liền chảy xuống.

Trái tim như bị ngâm vào trong nước chanh, vừa chua vừa xót...

...

Tống Dương Minh tới thẳng công ty của Tống Thanh Hoa.

Vừa tới ngoài cửa văn phòng của Tống Dương Minh, Tống Mỹ Như đã đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy Tống Dương Minh, cô ta kinh ngạc một mất lát rồi lập tức cười nhiệt tình đi lên đón: “Anh à, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Cánh tay dài của Tống Dương Minh vươn ra, thẳng thừng đẩy cô ta sang bên cạnh, đi lướt qua cô ta về phía cửa văn phòng.

Nụ cười trên mặt Tống Mỹ Như trầm xuống, chạy bước nhỏ xông lên, vươn tay chặn lại đường đi của Tống Dương Minh.

Cô ta không vui nhìn chằm chằm Tống Dương Minh: “Em biết anh vì Tống Hân Nghiên nên mới tới đây, anh à, lẽ nào anh không nhìn ra sao? Người phụ nữ kia vẫn luôn giả vờ trước mặt anh, ngoài mặt cô ta tỏ vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại vô cùng ác độc, chuyện gì cũng có thể làm được. Anh thực sự đi cầu xin cô vì cô ta sao?”. truyện đam mỹ

Ánh mắt Tống Dương Minh lạnh như dao, lạnh lẽo bắn sang Tống Mỹ Như: “Tránh ra!”

“Em không tránh!” Đôi mắt quật cường của Tống Mỹ Như tràn đầy vẻ tàn độc: “Rõ ràng em mới là em ruột của anh cơ mà, vì sao anh chẳng bao giờ dịu dàng niềm nơ với em?”

“Em ruột?!” Tống Dương Minh cười khẩy: “Tống Mỹ Như, trên đời này không có em ruột vào vô liêm sỉ tới mức muốn bò lên giường anh trai cả.”

Tống Mỹ Như như bị người ta tát cho một phát, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Dương Minh, thét toáng lên: “Chuyện đó cũng là do anh ép em! Tống Dương Minh, anh đợi đó đi, lần này Tống Hân Nghiên chết chắc rồi, anh có cầu xin ai cũng...”

“Bốp!”

Tống Dương Minh không nhịn được nữa, thẳng tay vung một cái tát tới.

Tống Mỹ Như bị tát cho nghiêng cả người đi, lảo đảo ngã vào tường.

Trong phòng im lặng.

Đám nhân viên vốn dĩ vẫn còn ở xung quanh lén hóng hớt bởi vì cái tát này mà bị dọa cho đồng loạt biến sắc, vội vàng cúi đầu rời đi.

Tống Mỹ Như che mặt không dám tin, thét lên như phát điên: “Tống Dương Minh!”

Ánh mắt Tống Dương Minh lướt qua cô ta: “Tống Mỹ Như, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, cô là người đầu tiên khiến tôi phá lệ. Cô cũng là người đầu tiên, khiến tôi biết được giới hạn của lòng người.”

Đôi mắt tức giận của Tống Mỹ Như đỏ bừng, tức tới mức lồng ngực sắp nổ đến nơi.

Tống Dương Minh thản nhiên nói: “Trước đây tôi vẫn luôn ở trong quân đội, vốn tưởng rằng những cô gái ở bên ngoài đều giống như Hân Nghiên, vừa lương thiện, vừa có năng lực, vừa quật cười, cũng vừa mạnh mẽ. Nhưng cô đã làm mới tam quan của tôi, khiến tôi sâu sắc ý thức được rằng, trên đời này trừ con gái như em ấy ra, còn có cả yêu ma quỷ quái! Tố chất giáo dưỡng không được tu dưỡng đủ thì cũng thôi đi, giới hạn tam quan cũng đã nát thành bột phấn rồi. Nếu như cô còn tiếp tục giở trò, sau này tôi cũng không ngại gánh cái danh đánh phụ nữ đâu!”

Không có tiếng gào thét, cũng không có giọng điệu lên xuống, thậm chí đến cả biểu cảm dư thừa cũng không có, anh đứng rất thẳng, mỗi một cử chỉ đều mang theo sự chính trực ngay thẳng của người lính.

Nhưng Tống Mỹ Như lại bị Tống Dương Minh như thế này làm cho khiếp sợ.

Cô ta thở hổn hển không cam lòng, nhưng lại không dám phẫn nộ gào thét ra tiếng.

Tống Dương Minh đẩy cửa định đi vào.

Tống Mỹ Như không nhịn nổi nữa, ngay trước khi anh bước chân vào văn phòng liền độc địa: “Tôi nhớ kỹ cái tát ngày hôm nay rồi đấy. Tống Dương Minh, anh cứ đợi đi, không có thứ gì mà Tống Mỹ Như tôi không cướp lại được từ tay Tống Hân Nghiên hết! Khi đó tôi có thể cướp hết tất cả mọi thứ của nhà họ Tống từ cô ta, cướp bạn trai cô ta, thì sau này tôi cũng sẽ cướp được anh từ cô ta! Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì cái tát ngày hôm nay!”

Tống Dương Minh làm như không nghe thấy.

Đóng sập cửa lại cái “rầm”.

Cánh cửa đột nhiên đóng lại suýt thì đập lên mặt Tống Mỹ Như.

Đấy là câu trả lời hùng hồn mà Tống Dương Minh dành cho cô ta.

Tống Thanh Hoa ngồi ở bàn làm việc, mỉm cười như có như không, nhìn Tống Dương Minh coi cửa văn phòng của bà ta như vũ khí: “Cô vẫn luôn nghĩ cháu là người điềm tĩnh nhất nhà họ Tống. không ngờ sự điềm tĩnh của cháu cũng chỉ là không có ai động vào sợi dây trong lòng cháu thôi.”

Động tĩnh ban nãy ở bên ngoài văn phòng không nhỏ, bà ta muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.

Tống Dương Minh khí thế hùng hổ kéo ghế trong đối diện bàn làm việc của Tống Thanh Hoa ra rồi ngồi xuống: “Hân Nghiên bị cảnh sát đưa đi rồi, chuyện này có phải bà đứng đằng sau giở trò không?”

Anh nói thẳng vào vấn đề, không hề vòng vèo chút nào.

Tống Thanh Hoa rất dễ tính, thậm chí giọng điệu có thể nói là ôn hòa: “Dương Minh, cháu đang nói gì vậy, cô nghe không hiểu.”

“Nếu như cô đã không biết, vậy thì không ngại xem thử những thứ này chứ.”

Tống Dương Minh lấy một tập ảnh ra, ném lên bàn: “Không biết sau khi nhìn thấy những cái này, bà có thể nghe hiểu, hay là nhớ ra gì hay không?”

Mấy tấm ảnh này là những bức mà Dạ Vũ Đình cho Tống Hân Nghiên xem, chính là ảnh chụp thư ký Lưu Thái của Tống Thanh Hoa chỉ huy cho người tăng áp suất thùng dung dịch gốc ở kho hải quan.

Tống Thanh Hoa thong dong lật ra, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo: “Đúng thật là người trong ảnh rất giống Lưu Thái, nhưng những bức ảnh này có thể chứng minh được điều gì?”

Bà ta vứt ảnh ra, chậm rãi dựa vào ghế: “Dương Minh. Cô biết cháu quan tâm Tống Hân Nghiên, cháu vẫn luôn coi cô ta là em gái ruột, thậm chí còn thân mật hơn cả quan hệ em gái ruột. Nhưng cô cũng là cô ruột của cháu mà. Cháu vì cô ta mà nghi ngờ cô ruột của mình như thế, liệu có ổn không?”

Tống Dương Minh bỗng hỏi một câu không liên quan: “Bà muốn làm cô của tôi, năm đó ông nội của tôi đã đồng ý chưa?”

Mặt Tống Thanh Hoa lập tức biến sắc.

Hai cô cháu bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Vẻ ôn hòa trên mặt Tống Thanh Hoa biến mất, cũng không chơi trò tình thân gì nữa.

“Nếu như cậu đã nói như vậy rồi, thế thì được, chúng ta không bàn chuyện tình cảm nữa. Cứ nói về cái này đi.”

Bà ta gẩy nhẹ ảnh trên bàn: “Đúng thật là người trong ảnh rất giống trợ lý Lưu Thái của tôi, nhưng có phải thật sự là cậu ta không thì lại là chuyện khác. Tôi đổi cách nói khác thẳng thắn hơn một chút, cho dù người này là Lưu Thái. Một người trẻ tuổi như cậu ta, tự mình có thể suy nghĩ, cũng có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Tôi chỉ là sếp của cậu ta, cũng đâu phải ba mẹ hay vợ cậu ta đâu, hành động của cậu ta thì liên quan gì tới tôi? Cậu muốn dựa vào mấy bức ảnh chẳng nói lên được điều gì mà chụp mũ tôi sao? Cũng phải xem xem tôi có đồng ý không đã.”

Tống Dương Minh cười khẩy châm chọc: “Sao thế, cô như vậy là mềm không được nên định cứng với tôi đấy à?”

Tống Thanh Hoa ngạo mạn nói: “Cậu muốn cho là như vậy cũng được. Muốn cứu Tống Hân Nghiên chứ gì? Cũng không phải không được. Dù sao lúc đó tôi cũng đã đồng ý với ông cụ là sẽ không thấy cô ta chết mà không cứu. Thế nhưng, cứu người thì tôi cũng có điều kiện, anh em ruột còn tính toán rõ ràng cơ mà, tuy tôi là cô trên danh nghĩa của cậu, nhưng tôi không làm chuyện làm ăn thua lỗ vô ích đâu.”

“Điều kiện?”

Tống Thanh Hoa cười nhạt: “Không phải trong lòng cậu biết rõ rồi sao? Tôi đã từng nói với cậu lúc ở nước M rồi, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ bảo đảm Tống Hân Nghiên bình an không phải chịu tội, cùng lắm thì ở trong đó một thời gian rồi sẽ được thả ra. Nhưng nếu như cậu không đồng ý...”

Bà ta xòe hai tay: “Vậy thì tôi không giúp được chuyện này đâu, cửa ở kia, cậu cứ thoải mái.”