Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 441




Sở Thu Khánh cũng không thèm nhìn dáng vẻ hốt hoảng kinh sợ của Chúc Minh Đức, trực tiếp lấy điện thoại ra ấn một dãy số: “Chỉ cần tôi gọi vào số này thì anh mãi mãi đừng hòng gặp lại mẹ và em gái mình. Chúc Minh Đức, anh có thể ăn học thành tài từ vùng quê nghèo khó như vậy cũng không dễ dàng gì. Anh phải suy nghĩ cho thật kĩ, thật sự muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại và người thân sao?”

Chúc Minh Đức lập tức nắm chặt di động của cô ta, ngăn cô ta bấm số: “Cô muốn thế nào? Người nhà của tôi vô tội!”

“Bọn họ vô tội hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Sở Thu Khánh hung ác nhìn Chúc Minh Đức: “Rốt cuộc con khốn Tống Hân Nghiên kia có gì tốt mà từng người các anh đều muốn giúp cô ta? Tôi không ngại tiết lộ cho anh biết, dáng vẻ hiện giờ của Tử Hàn chính là ý của bác Tưởng đấy. Ông ấy là chủ tịch cũ của Tưởng thị, mặc dù giả chết nhưng danh tiếng vẫn còn, anh nghĩ mình có thể đấu lại ông ấy không!”

Hai người cùng cầm điện thoại trong thế giằng co.

“Miễn là cô có thể tha cho mẹ và em gái của tôi, sau này tôi tuyệt đối không xen vào bất cứ chuyện gì hay quyết định nào của các người nữa!” Trong mắt Chúc Minh Đức hằn tơ máu, khàn giọng nói.

Sở Thu Khánh cười mỉa, đột nhiên giật lại điện thoại, gọi vào dãy số kia.

Chúc Minh Đức trừng to hai mắt, nhào qua muốn đoạt lấy.

Sở Thu Khánh né tránh, bật loa ngoài.

“Alo, cô Sở có gì dặn dò?”

Một giọng nam lạnh lẽo vọng ra từ điện thoại.

Chúc Minh Đức cứng đờ, cắn chặt răng, căng thẳng nhìn Sở Thu Khánh chằm chằm.

Sở Thu Khánh khinh miệt cười mỉa với anh ta: “Hai mẹ con kia...

Hai mắt Chúc Minh Đức nhắm lại, cơ bắp cả người căng chặt.

Đột nhiên, anh ta cong gối quỳ xuống, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Cô Sở, xin cô hãy buông tha cho người nhà của tôi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không nói bậy trước mặt sếp nữa, cũng sẽ không tiếp tục nói tốt cho cô Tống. Nếu anh ấy có nghi ngờ gì về trí nhớ của mình, tôi sẽ cố gắng xóa tan sự nghi ngờ đó, để anh ấy... tin tưởng cô vô điều kiện!”

Sở Thu Khánh đắc thắng cười nói với đầu dây bên kia: “Tạm thời không có chuyện gì, lát nữa tôi sẽ liên lạc với anh sau.”

Sau khi cúp máy, cô ta nhẹ giọng nói: “Anh thức thời từ sớm chẳng phải tốt hơn sao? Bây giờ nói đi, lúc nãy anh nói gì với anh ấy ở trong phòng làm việc?”

Chúc Minh Đức quỳ thẳng người, hai tay buông thõng bên người siết chặt lại vì nhục nhã.

Anh ta hít sâu một hơi để kìm nén tất cả cảm xúc, nhẹ nhàng trả lời: “Gần đây tính tình của sếp rất nóng, mọi người không chịu nổi, đều hy vọng anh ấy có thể quay lại khoảng thời gian lúc rung động với cô Tống. Vì vậy, tôi kể một số chuyện trước đây giữa anh ấy và cô Tống, để anh ấy tin tưởng cô Tống hơn.”

“Kết quả thì sao?” Sở Thu Khánh thờ ơ hỏi.

Hai mắt Chúc Minh Đức đỏ ngầu như sắp chảy máu: “Anh ấy hơi dao động, chắc là đã có nghi ngờ rồi!”

Anh ta ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Sở Thu Khánh, cam đoan: “Nhưng cô yên tâm, tôi có cách để sếp không tin những điều đó, cũng sẽ có cách khiến anh ấy mãi mãi tin tưởng cô, trong mắt chỉ có mình cô thôi.”

Sở Thu Khánh cười phá lên: “Nói hay lắm, nhưng mà Chúc Minh Đức, người thông minh như anh phải biết rằng, nói suông không có bằng chứng thì không thể nào khiến tôi tin anh được đâu.”

Cô ta lấy một chai thuốc từ trong túi xách ra, đổ một viên vào lòng bàn tay anh ta.

“Đây là thuốc gì?” Chúc Minh Đức nhíu mày hỏi.

“Một viên thuốc có thể khiến anh mãi mãi trung thành với tôi.”

Trong lòng Chúc Minh Đức giật thót.

Sở Thu Khánh cười mỉm: “Anh không uống thì tôi sẽ đưa cho người nhà anh uống. Hai chọn một đi, trợ lý Chúc...”

Cô ta vừa nói dứt lời, Chúc Minh Đức lập tức cầm lấy viên thuốc bỏ vào họng mình không chút do dự.

“Bốp!”

Anh ta dập mạnh đầu xuống đất: “Thuốc tôi đã uống rồi, xin cô Sở giữ lời hứa, bỏ qua cho người nhà của tôi.”

“Ha ha...” Sở Thu Khánh phá lên cười khoái chí.

Sau khi cười đủ rồi, cô ta vỗ nhẹ vào má Chúc Minh Đức rồi nói: “Đùa với anh thôi, viên thuốc vừa rồi mà anh uống cũng không phải là thuốc độc gì cả, chỉ dùng để kiểm tra sự dũng cảm và độ trung thành của anh thôi. Bây giờ bài kiểm tra kết thúc rồi, thả lỏng đi.”

Cô ta nắm tay đỡ Chúc Minh Đức đứng dậy, còn giả vờ phủi nếp nhăn trên áo cho anh ta: “Được rồi, tôi tin anh. Trợ lý Chúc, anh có thể đi được rồi.”

Chúc Minh Đức nhìn cô ta chằm chằm, siết chặt nắm đấm, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Ra khỏi cửa.

Sau khi ngồi lên xe, sự tức giận và phẫn hận trong mắt mới hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta khởi động xe, đạp mạnh chân ga rồi phóng ra ngoài.

Xe lao nhanh trên đường, càng chạy càng nhanh.

Tốc độ xe lao như bay nhưng không thể làm tiêu tan cơn giận kìm nén trong lòng anh ta, ngược lại càng khiến nó thêm chồng chất.

Chúc Minh Đức đập thật mạnh vào vô lăng, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu.

Đều tại anh ta!

Do anh ta không cẩn thận mới khiến Sở Thu Khánh sinh lòng đề phòng, chẳng những liên lụy đến người nhà mà còn kéo theo sếp của mình!

Ngay lúc anh ta đang chạy đến thất thần, đèn đỏ phía trước đột nhiên sáng lên.

Một đứa trẻ nhanh chóng chạy vọt ra đường.

Mắt Chúc Minh Đức trợn trừng, trái tim như sắp ngừng đập.

Anh ta vô thức đạp mạnh chân ga, cũng bẻ lái sang hướng khác.

Lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng động cực lớn, tiếng còi và tiếng chửi rủa sau lưng cũng truyền tới.

Sau khi cách xa hàng chục mét, khó khăn lắm Chúc Minh Đức mới dừng xe lại bên đường, trái tim cũng khôi phục lại nhịp đập, nhưng tốc độ vẫn còn nhanh như thể muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Cả người anh ta run rẩy, nằm sấp trên vô lăng thở dốc.

Trải qua nỗi sợ này, cơn tức giận lắng xuống, lý trí quay trở lại.

Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, lập tức gọi vào số của mẹ.

Em gái anh ta bắt máy.

Cô gái nhỏ vô cùng vui mừng: “Anh ơi, hôm nay anh không đi làm sao? Sao giờ này lại gọi điện thoại về nhà? Đúng rồi, bác sĩ và dì giúp việc anh sắp xếp rất tốt, bọn họ đến đón em và mẹ vào trong thành phố, chăm sóc rất cẩn thận. Bệnh của mẹ có bác sĩ chuyên môn điều trị nên đã khá lên nhiều rồi, dì giúp việc cũng rất tận tâm...”

Em gái vui vẻ líu ríu ở đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại của Chúc Minh Đức càng ngày càng dồn sức, đầu ngón tay nắm chặt đến tái nhợt.

Sở Thu Khánh không chỉ dùng thuốc kiểm soát anh ta mà còn bắt mẹ và em gái của anh ta nữa.

Nếu anh ta không nghe lời thì người chịu xui xẻo đầu tiên chính là mẹ và em gái.

“Hai người... sống tốt là được.” Chúc Minh Đức khàn giọng nghiến răng nói: “Em cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân và mẹ nhé.”

“Anh yên tâm, em biết rồi.” Cô gái hưng phấn trả lời: “Đúng rồi, mẹ nói anh không còn nhỏ nữa, ngày mùng một tháng năm nhớ về sớm một chút, còn nói anh mau chóng dẫn bạn gái về, nếu không mẹ sẽ giới thiệu cho anh đấy...”

Trong lòng Chúc Minh Đức chua xót, giọng nói càng khàn hơn: “Được rồi, anh biết rồi. Năm nay nhất định sẽ tìm một cô dẫn về...”

Tới lúc cúp máy, ánh mắt anh đã đỏ đến dọa người.

Chúc Minh Đức càng thêm căm giận bản thân mình!

Một bên là người thân ruột thịt, một bên là ông chủ vừa là bạn vừa có ơn dìu dắt mình...

Anh ta nhắm mắt lại, kiềm nén cảm xúc chua xót trong mắt, nổ máy khởi động xe một lần nữa.

Anh ta muốn đi tìm Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam.

Bây giờ chỉ có bọn họ mới có cách cứu người nhà mình ra, cũng chỉ có họ mới có biện pháp ngăn cản Sở Thu Khánh điên cuồng kia!

Đang định lái xe thì cuống họng anh ta đột nhiên đau rát.

Chúc Minh Đức đau đến mức tay nắm vô lăng run cầm cập, trượt tay xuống.

Anh ta đè cổ họng của mình lại, há miệng muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Chúc Minh Đức giãy dụa, liều mạng muốn hét lên, nhưng rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Gân xanh trên trán anh ta giật giật, lập tức hiểu ra, viên thuốc vừa rồi Sở Thu Khánh cho mình uống chắc chắn có vấn đề!

Chúc Minh Đức giãy dụa bấm gọi xe cấp cứu...