Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 417




Mọi người: “...”

Xấu hổ lắm đấy.

Phong cách này, cú quay xe này… đúng là không kịp đội mũ bảo hiểm!

Mọi người ăn ý quay mặt đi, không dám va chạm bãi mìn mày.

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như đáy nồi, đang muốn bão nổi thì lại nghe Tống Hân Nghiên cười duyên, vẻ mặt chân thành:

“Thôi thì đàn ông không xấu phụ nữ không thương mà. Chẳng còn cách nào cả, tôi chính là tục nhân như vậy đấy. Ha ha…”

Cô cười ánh mắt long lanh, quyến rũ lả lơi: “Chắc chủ tịch Tưởng không đến mức không biết đùa chứ?”

Mọi người: “...”

Nói ngắn gọn, tâm trạng mọi người cứ như ngồi tàu lượn cao tốc vậy.

John xem diễn rất chi là bõ nghiện, tư thế châm chọc đối đầu của hai người này… chậc, khiến người ta xem mà cảm giác không còn thấy thú vị với thứ gì khác nữa.

Nhưng thấy lão hổ đang chuẩn bị xù lông, anh ta cũng không dám đứng bàng quan nữa, bước lên ngăn giữa hai người, cố ý trách mắng: “Ôi trời Hân Nghiên, chủ tịch Tưởng cho cô lì xì đỏ mà cô còn không biết lớn nhỏ thế à? Sao có thể đùa giỡn lung tung được chứ?”

Anh ta vừa chen vào, Đường Vũ Diệp đứng cạnh đó cũng hoàn hồn lại.

“Nhìn kìa, lại đột phá kỷ lục nữa rồi!”

Tiếng thét kinh hãi vang lên khiến ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía màn hình lớn.

Lúc này, không khí căng thẳng quanh quẩn trong phòng họp mới hoàn toàn tiêu tán.

Tưởng Tử Hàn không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên.

John thở dài, vội nhân cơ hội kéo người rời khỏi phòng họp.

Hai tòa núi lớn đi rồi, mọi người trong phòng họp đều thở hắt ra một hơi thật dài.

Đường Vũ Diệp trực tiếp dùng bả vai huých Tống Hân Nghiên, yên lặng dựng thẳng ngón tay cái like cho cô.

Tống Hân Nghiên cười gượng, ánh mắt lần nữa hướng lên màn hình lớn, vẻ mặt trầm tĩnh.

Đường Vũ Diệp cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô.

Tống Hân Nghiên cười: “Em không sao.”

Miệng nói không sao, nhưng ánh mắt hướng lên màn hình lớn lại chẳng có tiêu cự, bên tai chỉ nghe đủ loại bàn tán nho nhỏ từ bốn phương tám hướng.

“Hôm trước đọc được báo lá cải nói trên đầu cậu ba nhà họ Dạ mọc sừng dài. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng vừa rồi… đúng là không có lửa làm sao có khói.”

“Cái gì mà nghe nói, hoàn toàn xác thực đó nhé. Là chính miệng mẹ của cậu ba Dạ thừa nhận là cái đó của cậu ba Dạ không được. Nhưng vị này của chúng ta… còn từng sảy thai…”

“Trời ạ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà…”

Đường Vũ Diệp cau có.

Tống Hân Nghiên lại chỉ nở nụ cười thản nhiên.

Cô không hề để ý, bởi vì hết thảy đều là sự thật. Nhưng đồng thời cô cũng không có tâm trạng ở lại nơi này thêm nữa.

Tống Hân Nghiên xoay người, rời khỏi phòng họp.

Đường Vũ Diệp lo lắng ra mặt muốn theo cùng, nhưng lại biết bây giờ để Tống Hân Nghiên một mình lẳng lặng mới tốt, cuối cùng bèn cứng rắn thu bước chân định đuổi theo lại.

Tống Hân Nghiên nặng nề trở về, lúc ngang qua văn phòng của John còn vô thức dừng bước.

“Rầm!”

Tiếng động vang dội truyền ra.

Tống Hân Nghiên phản xạ quay đầu nhìn.

Trong văn phòng chưa đóng cửa, hai mắt Tưởng Tử Hàn tức đỏ lên, một quyền nện xuống bàn làm việc.

“Ôi ôi ôi, nhẹ cái tay thôi. Bàn này là gỗ lim đấy…”

John ở bên cạnh đau lòng kêu rên, đưa qua một chén trà:

“Trà hoa cúc có đá, nào, bớt nóng.”

Lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Tưởng Tử Hàn trở tay vung lên, chén trà bị đánh bay ra ngoài.

Anh chỉ ra ngoài cửa, giận trừng John: “Anh nhìn đi… với nhân phẩm đó của cô ta mà mấy người còn không biết xấu hổ tẩy trắng cho cô ta à!”

John nhìn chén trà hoa cúc vỡ nát, đáp lại không chút khách khí: “Haizz, tôi không hiểu anh nhỏ mọn thế từ bao giờ nữa. Cứ phải so đo không để yên với một cô gái à? Đã thế đối phương còn là một cô gái được mọi người công nhận cả năng lực và đạo đức đều xuất sắc nữa chứ. Người ta lấy tiền nhà anh hay là ở trong nhà anh? Ai không biết còn tưởng cô ấy là cô vợ cắm sừng anh đấy. Nói nghe xem, đến mức ấy à?”

“Cô ta dám!” Hai mắt Tưởng Tử Hàn phun lửa.

John không còn gì để nói: “Ừ, cô ấy không dám! Thế nên vừa rồi cũng chỉ thả thính anh thôi, còn ghẹo cho anh xuân tâm nhộn nhạo.”

Không nói phá là nể mặt anh em, cho người này lưu lại chút tự trọng thôi.

Nhưng người trước mặt này đúng là nể mặt ba phần đã không coi người ta ra gì.

Tưởng anh ta không biết giận là gì à!

Tưởng Tử Hàn hừ lạnh: “Khốn kiếp, ai xuân tâm nhộn nhạo! Đấy là tôi thấy cô ta không chọn anh, xem ra mắt không bị mù, cho cô ta vài phần mặt mũi thôi…”

John nheo đôi mắt xanh: “Tôi không thích nghe câu này của anh đâu nhé. Cái gì mà không chọn tôi chứng tỏ mắt không mù? Nói cứ như cô ấy chọn anh không bằng.”

Tưởng Tử Hàn: “...”

Ngọn lửa giận vừa có dấu hiệu biến mất lại bắt đầu nhen nhóm.

John lườm anh một cái: “Định buông lời tổn thương nhau nữa thì thôi khỏi. Nếu còn tiếp tục nữa thì tình anh em cây khế của hai ta không còn dư chút nào đâu. Đều là người bị bỏ lại, giờ còn đấu tranh nội bộ với tôi à? Ha!”

Anh ta cười khẩy: “Giờ tôi có lý để nghi ngờ anh vốn dĩ không tức giận, chỉ đang thử xem Tống Hân Nghiên có phải chỉ đối với anh như thế không!”

Tưởng Tử Hàn giật mình sững lại, trái tim đập hẫng một nhịp: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại ngay!”

Người đàn ông ngày thường bình tĩnh vô cùng đến giờ lại nói tục.

John bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chỉ trích anh: “Đấy xem đi, tôi chỉ nói anh cũng không lọt vào mắt người ta thôi mà anh đã bắt đầu nói bậy rồi. Tưởng Tử Hàn, anh đang sốt ruột!”

Tưởng Tử Hàn trừng anh ta: “!”

John nheo đôi mắt lam khôn khéo, choàng bả vai đối phương: “Thế này đi, để tôi giới thiệu một cô nàng khác cho anh. Đảm bảo tài giỏi hơn Tống Hân Nghiên gấp trăm lần ngàn lần, còn là giám đốc bộ phận kinh doanh công ty tôi nữa. Con người vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, sát phạt quyết đoán, khí thế hùng vĩ luôn ấy. Quan trọng nhất là người ta môn đăng hộ đối với anh, gia đình cũng làm ăn buôn bán, kinh doanh…”

“Cút!”

Tưởng Tử Hàn gạt phăng cái tay đang khoác vai mình xuống: “Giám đốc kinh doanh của anh thế nào thì liên quan gì tới tôi!”

John cười tủm tỉm, nhún vai nói: “Đúng vậy, cô ấy thật sự không liên quan gì đến anh cả. Thế còn CTO của công ty chúng tôi thì lại mắc mớ gì đến anh! Tưởng Tử Hàn, đừng phủ nhận nữa, anh đang cố ý nhằm vào Tống Hân Nghiên! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đây mới là chỗ có vấn đề nhất à?”

Hai mắt Tưởng Tử Hàn vẫn hừng hực lửa giận, nhưng đồng thời lại nhăn chặt đôi mày kiếm lại.

Anh sửng sốt một thoáng, hậm hực nói: “Sao tôi biết được! Là người phụ nữ kia quyến rũ tôi, muốn phá hoại tình cảm của tôi và Sở Thu Khánh!”

John ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu là tình yêu chân chính, chẳng lẽ có người tùy tiện quyến rũ là có thể phá hoại tình cảm của hai người chắc? Vừa rồi cô ấy làm anh xấu mặt trước bao người như thế, anh cảm thấy cô ấy thật sự không ghét bỏ anh chắc? Tỉnh lên đi lão Tưởng, anh khôn khéo như thế, sao có thể quy ghét bỏ rành rành như vậy thành thông đồng quyến rũ được chứ!”

John thấm thía khuyên răn: “Anh là bác sĩ, thái độ bình thường nên lý trí bình tĩnh mới phải. Anh ở đây tự bình tĩnh, phân tích chút đi.”

Dứt lời, anh ta xoay người đi thẳng ra ngoài.

“Đệch!” Tưởng Tử Hàn buồn bực nện bàn.

Ngoài văn phòng.

Tống Hân Nghiên đã rời đi trước khi John bước ra ngoài.

Cô thất hồn lạc phách quay về văn phòng, vừa ngồi xuống lại nghe di động vang lên.

Tống Dương Minh gọi đến.

Tống Hân Nghiên cố gắng lên tinh thần rồi nhận máy: “Anh, muộn thế này sao anh chưa ngủ.”

“Chờ xem chiến tích của em. Chúc mừng Hân Nghiên bắt đầu cuộc đời mới.”

Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nhếch môi cười, khe khẽ trả lời: “Cảm ơn anh.”

Tống Dương Minh khẽ cười ra tiếng: “Xuống dưới đi, anh đang ở dưới lầu.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội cầm áo khoác dài lên rồi chạy vội xuống dưới.