Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 412




Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Lần sau trước khi nói dối thì hãy ôn tập cho kỹ trước đã, cho dù có không tôn trọng chỉ số thông minh của tôi thì cũng phải tôn trọng chức vụ của tôi chứ.”

Nói đến đây, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Các cậu là bác sĩ, tôi cũng vậy!”

Cung Hàn Tuấn nói nghiêm túc: “Cậu cũng biết ngoài là nhà thôi miên ra tôi cũng là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng. Chúng tôi thực sự chỉ đang quan tâm cậu thôi. Cậu ngủ không ngon hay có những suy nghĩ khác thì đều có thể kể với tôi. Con người tôi không giỏi cái gì, nhưng nói chuyện với người khác vẫn có thể khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Đây là sự quan tâm của bạn bè.”

“Đúng đấy anh Hàn, Cung Hàn Tuấn thực sự không có ý gì khác cả.”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Trước khi tôi nổi giận thì cút ra ngoài mau!”

“Anh Hàn...”

Cố Vũ Tùng bất lực: “Được rồi, vậy em nói thật nhé. Anh Hàn, lẽ nào anh không cảm thấy trí nhớ của anh thực sự có vấn đề sao? Tai nạn khiến đầu óc anh bị tổn thương nặng nề, anh bị mất một phần ký ức. Em gọi Cung Hàn Tuấn đến đây là muốn dùng thôi miên để xem liệu có thể giúp anh khôi phục lại phần ký ức đó hay không.”

“Đủ rồi!”

Tưởng Tử Hàn gằn giọng: “Các cậu còn muốn coi tôi như khỉ đến bao giờ nữa đây!”

Anh đứng dậy “vút” một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Vũ Tùng: “Mất trí nhớ? Cậu lại định nói rằng tôi và Tống Hân Nghiên từng có quá khứ với nhau, hôn nhân với Sở Thu Khánh là do tôi tưởng tượng ra chứ gì?”

Vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, cơn tức giận trong lồng ngực Tưởng Tử Hàn suýt chút nữa thì mất kiểm soát: “Cút ra ngoài! Nếu sau này còn muốn làm anh em thì đừng để tôi nghe thấy bất cứ điều gì về người phụ nữ kia từ các cậu nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện mất trí nhớ trước mặt tôi! Khốn nạn! Tôi còn chưa già đến mức mắc bệnh đãng trí tuổi già đâu, tôi biết rõ mình như thế nào!”

Nói xong bèn gọi Chúc Minh Đức vào trực tiếp đưa hai người ra bên ngoài.

Cố Vũ Tùng bị nhốt ngoài cửa văn phòng vô cùng thảm thương.

“Chó thật!”

Cố Vũ Tùng chửi thầm, tức tới mức mặt mày xanh mét, chỉ vào cánh cửa văn phòng đang đóng chặt muốn mắng nhưng hồi lâu cũng không mắng nổi.

Chúc Minh Đức buồn bã thở dài: “Anh Cố, gần đây sếp nhà chúng tôi rất gắt gỏng, hai người ngừng lại chút đi, đừng chọc vào anh ấy nữa. Chuyện này ấy mà, cho dù là ai cũng không chấp nhận được. Rõ ràng bản thân biết rõ mọi thứ nhưng tất cả mọi người đều nói anh bị bệnh, là ai thì cũng nóng nảy thôi...”

“Nóng nảy cái con mẹ nhà nó ấy!”

Cố Vũ Tùng tức gần chết, buột miệng mắng: “Mẹ nó tôi ăn no rửng mỡ nên mới quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn này của anh ta và Tống Hân Nghiên. Lúc đầu người yêu đến chết đi sống lại chính là anh ta, giờ thì lại hận đến chết đi sống lại, còn giận cá chém thớt lên bọn tôi, mẹ nó chứ tôi...”

Anh ta hít sâu một hơi, bất lực nói: “Thôi vậy, anh ấy thích làm vậy thì cứ để anh ấy làm đi. Tìm đường chết thì tự mình chịu thôi! Bà mẹ nó, tốt nhất là cả đời này đừng có nhớ ra, nếu không thì chỉ có đồ cặn bã nhà anh đau khổ chết thôi... Bọn em không giúp được anh thì rồi cũng sẽ có người trị được anh!”

Cung Hàn Tuấn thì lại một mặt bình tĩnh, nghe những lời tức giận của Cố Vũ Tùng suýt nữa bật cười thành tiếng.

Trong văn phòng.

Tưởng Tử Hàn đuổi người ra bên ngoài cũng rất tức giận.

“Rầm!”

Anh nện một đấm lên trên bàn làm việc, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Rốt cuộc Tống Hân Nghiên có ma lực gì, không chỉ mê hoặc anh mà còn mê hoặc anh em của anh đến mức không còn lý trí nữa!

Chắc chắn người phụ nữ này có độc!

Vừa trút giận xong, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nghe máy: “Có chuyện gì!”

Ba chữ tràn ngập mùi thuốc súng.

John ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, nhưng nghĩ tới gần đây tên này thay đổi thất thường nên cũng không hề để ý tới sự khó chịu của anh.

“À, chẳng là sản phẩm mới của chúng tôi sẽ ra mắt vào ngày quốc tế phụ nữ, tối hôm đó tôi tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, đương nhiên tôi phải đích thân gọi điện mời nhân vật quan trọng như anh rồi.”

Ngọn lửa bên trong Tưởng Tử Hàn vừa mới lắng xuống lại bùng lên.

Anh giễu cợt: “Còn chưa bán đã bắt đầu chuẩn bị tiệc chúc mừng rồi, anh tự tin như vậy à?”

“Đương nhiên rồi. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào con mắt nhìn người của mình và con mắt nhìn người của anh.”

John đắc ý nói: “Sản phẩm mới lần này có bằng sáng chế quốc tế. Khỏi cần nói, ngay lúc nhìn thấy bảng thành phần là tôi đã biết sản phẩm này chắc chắn sẽ bán chạy rồi. Mới có bản dùng thử mà một tên đàn ông như tôi cũng không kìm được mà phải lấy một chút để dùng thử rồi. Hiệu quả đó, đừng nói là phụ nữ, đến cả tôi cũng không nhịn được muốn khen mấy câu...”

Tưởng Tử Hàn nghẹn gần chết, không muốn nghe tiếp nữa, tức giận thẳng tay cúp máy, vứt điện thoại ra thật xa.

“Ai cũng thế, đều bị ả đàn bà xấu xa Tống Hân Nghiên kia tẩy não hết rồi, chỉ khiến mình khó chịu thôi!”

Anh hít sâu vài hơi, muốn kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực.

Nhưng cơn giận còn chưa được nén xuống thì dạ dày đã co rút dữ đội.

Tưởng Tử Hàn đau đến mức đầu toát mồ hôi lạnh, ôm bụng yếu ớt ngồi phịch xuống ghế làm việc.

...

Tại quán cà phê.

Dạ Vũ Đình đưa tư liệu tới cho Tống Hân Nghiên: “Tất cả thông tin về Nam Mặc Tầm và mẹ cô ấy đều ở đây, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đây là tất cả những gì mà anh biết.”

Tống Hân Nghiên nhận lấy, vội vàng mở ra xem.

Trong tư liệu không chỉ có thông tin của Nam Mặc Tầm và mẹ cô ta mà còn có quá trình quen biết yêu nhau sau đó chia tay của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm.

Tống Hân Nghiên khẽ nhướng mày.

Dạ Vũ Đình đoán được cô nhìn thấy cái gì, vội vàng ôn hòa giải thích: “Những cái khác coi như tặng kèm. Hân Nghiên, anh đã từng nói rồi, anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì cả, cũng không có gì không thể nói được. Tuy rằng em và Nam Mặc Tầm rất giống nhau, nhưng anh không coi em là người thay thế của Nam Mặc Tầm. Tình cảm anh dành cho em, bắt đầu từ vẻ bề ngoài giống nhau của hai người, cuối cùng là từ nhân phẩm của em, chìm đắm trong sự quyến rũ của riêng em...”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh đọc tư liệu trong tay, như thể không nghe thấy lời anh ta nói.

Dạ Vũ Đình tiếp tục: “Anh không phủ nhận giữa anh và Nam Mặc Tầm từng có một thời gian như vậy, cũng chính vì thời gian đó mới khiến anh vừa nhìn đã thấy em giữa hàng ngàn người, sau đó nghĩ đủ mọi cách để gặp được em. Hân Nghiên, anh không hối hận vì từng có khoảng thời gian đó. Ngược lại thậm chí anh còn rất biết ơn về quá khứ đó nữa...”

Trong lòng anh ta chua xót, giọng nói cũng rất trầm: “Mặc dù sau này chúng ta cũng vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, có hiểu lầm cũng có khúc mắc, thậm chí còn khiến anh trở thành đối tượng bị toàn mạng chế giễu, khiến anh bị người trong giới kinh doanh thậm chí là giới xã giao thượng lưu khinh bỉ, khiến nhà họ Dạ mất hết mặt mũi... Nhưng anh vẫn không hối hận. Anh có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục, chỉ có không thể chịu đựng được việc từ bỏ em...”

Tống Hân Nghiên đã nắm được những ý chính của tài liệu trong tay: “Dạ Vũ Đình, tôi đã từng nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với anh, nhưng khi đó anh lại thực hiện giao dịch với tôi, chính tay anh đã phá hỏng mọi thứ. Bây giờ tôi chỉ muốn thực hiện giao dịch với anh, anh lại muốn có tình cảm với tôi, anh không cảm thấy nực cười sao? Anh cảm thấy tôi ngu ngốc đến mức nào mới nhảy vào cùng một cái hố đến tận hai lần chứ?”

Đương nhiên, cái hố Tưởng Tử Hàn là một ngoại lệ.

Tống Hân Nghiên mỉm cười tự giễu, cái hố kia, đã lấp đầy tình cảm của cô rồi.

Đừng nói chỉ là ngã một cái, cho dù có thịt nát xương tan, cô cũng không bao giờ từ bỏ.

“Cho nên, thực ra em chỉ đang tức giận, cảm thấy không công bằng thôi có đúng không?” Bàn tay Dạ Vũ Đình kích động vươn qua bàn, muốn nắm lấy tay Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên rụt tay lại nhanh hơn anh ta một bước.

Dạ Vũ Đình cũng không nản lòng, vội vàng nói: “Nhưng Hân Nghiên, không phải anh đã bị trừng phạt rồi sao? Để được ở bên em, anh đã bị Tưởng Tử Hàn trả thù. Tuy rằng gân tay gân chân đã được nối lại, nhưng dù sao vẫn có chút ảnh hưởng, thậm chí vì vậy mà phải trả giá bằng tôn nghiêm đàn ông! Đời này, có thể là anh sẽ không thể trở thành một người đàn ông bình thường được nữa. Hân Nghiên, trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Còn cả tư liệu lần này nữa...”