Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 406




Tống Hân Nghiên trả lại bảng báo cáo cho anh ta, lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là đợt đặt hàng trước mà thôi, vẫn chưa tính là thành công. Hơn nữa đánh giá phản hồi hiện tại đều chỉ là hiệu quả của sản phẩm dùng thử. Sau khi thành phẩm ra mặt thì từng khách hàng sẽ có phản hồi khác nhau. Một cái là dùng thử miễn phí, nếu có hiệu quả thì vui mừng, không hiệu quả thì cũng không thất vọng quá nhiều. Còn một cái là người ta phải bỏ một số tiền lớn mới có thể sở hữu được. Chi phí bỏ ra để có được sản phẩm khác nhau thì hiệu quả mà khách hàng mong đợi cũng sẽ khác nhau. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp được đủ kiểu khách hàng, vấn đề xảy ra chắc chắn cũng rất nhiều. Bây giờ càng cao giọng khoe khoang thì khả năng sau này sẽ càng bị bẽ mặt.”

Sau khi trình bày lại sự thật, cô cũng đề ra giải pháp cho vấn đề: “Tôi sẽ dành thời gian và công sức vào việc giải quyết vấn đề sản phẩm, còn mấy chuyện quảng bá, PR, tiêu thụ gì đó thì giao cho anh nhé.”

John thích nhất điểm này của Tống Hân Nghiên.

Lòng dạ ngay thẳng, hào phóng, không vụ lợi toan tính.

Cô không hề giống với những người mà anh ta đã từng tiếp xúc ở nước Z.

Những tên đó đều là một đám mưu mô, xảo quyệt, chẳng khác gì đám cáo già.

John vui tươi hớn hở mà cười: “Cô cũng thẳng thắn quá đấy, nhưng tôi thích.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc đã bị người nào đó thô lỗ đẩy ra.

“Đúng là miệng lưỡi trơn tru, chỉ toàn nói lời ngon ngọt, quả nhiên rất biết dỗ dành người khác mà! Tống Hân Nghiên, cô sinh ra là để chuyên đi lừa đàn ông, quyến rũ đàn ông có đúng không hả!”

Không mời mà tới vốn dĩ đã khiến John bực rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, rồi lại nghe thấy câu nói của người đó, anh ta không còn cảm xúc nào khác nữa.

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt.

Bây giờ anh đã chán ghét cô đủ nhiều rồi, cô không muốn tăng thêm thứ cảm xúc phản cảm ấy nữa.

Cô không thèm chấp nhặt với anh, cứ để mặc anh như thế, chỉ thờ ơ cười: “Đàn ông thông minh giống tổng giám đốc Tưởng đây còn sợ bị người khác lừa hay sao?”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lập tức lạnh băng, cười mỉa: “Dù thông minh cũng không chống lại được da mặt dày của cô!”

“Ha!”

Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhướng mày nói: “Xem tổng giám đốc Tưởng nói kìa, dù da mặt dày đến mấy, nếu đám đàn ông các anh ý chí kiên định thì cũng không chọc nổi đâu. Rõ ràng là lập trường của mình không vững lại còn trách hoa dại bên ngoài quá thơm à.”

Hai câu nói vừa ra khỏi miệng, mùi thuốc súng tàn sát lẫn nhau lập tức tràn ngập trong phòng làm việc.

John rất tinh ý, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì thể nào mình cũng ngồi không trúng đạn, vậy là bèn nhân cơ hội hai người đang đối chọi gay gắt mà từ sau bàn làm việc lén chuồn ra ngoài, đi về phía cửa.

Mới đi được một nửa thì ánh mắt lạnh như băng của Tưởng Tử Hàn đã đột nhiên bắn về phía anh ta, nghiến răng nói: “John, anh lập tức sa thải người phụ nữ này cho tôi, đá cô ta khỏi công ty!”

John thầm kêu khổ trong lòng: “Anh làm vậy là làm khó tôi đấy. Dù thế nào thì Hân Nghiên cũng là…”

“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Chuyện này không liên quan đến việc có chịu trách nhiệm hay không.” Vẻ mặt John đau khổ thở dài: “Vô duyên vô cớ, anh bảo tôi sa thải một nhân viên chăm chỉ, mẫu mực như thế này kiểu gì? Dù sao anh cũng phải cho tôi một lý do để tôi biết nguyên nhân sa thải là gì đã chứ?”

Tưởng Tử Hàn tức giận bừng bừng: “Cô ta quyến rũ tôi, phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi.”

John: “…”

Anh ta cạn lời nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lại quay qua nhìn Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn tức đến mức sùi bọt mép: “Hạng phụ nữ thế này, giới hạn đạo đức thấp đến mức âm điểm, mưu mô xảo trá không thước nào đo nổi, anh giữ cô ta lại thì cũng chỉ làm bẩn hình tượng của công ty anh mà thôi…”

Ý chế giễu, sỉ nhục người khác lộ rõ trong lời nói khiến John nghe thấy mà kinh hãi không thôi.

Anh ta không biết người anh em này của mình lại có thể thốt ra những lời như vậy!

Hồi lâu sau, John mới ngơ ngác mà khép cái cằm suýt rơi xuống đất của mình lại: “Hình như người anh nói tới và người mà tôi biết… không phải cùng một người?”

Tống Hân Nghiên mà anh ta biết là một người thông minh, có năng lực, quyết đoán, giỏi giang.

Hình tượng của cô không liên quan chút nào tới dáng vẻ người phụ nữ ác độc trong lời nói của Tưởng Tử Hàn cả.

Tống Hân Nghiên nghe xong chỉ thấy buồn cười.

Cô khiêu khích: “Chậc, bản lĩnh của anh cũng lớn đấy nhỉ. Nếu anh đã lợi hại vậy rồi thì sao không tự mình đuổi tôi đi đi? Anh cứ nằng nặc khiến anh John đây phải khó xử làm gì!”

Khỏi phải nói, lời này chính xác là đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô tưởng tôi không dám chắc?”

“Đương nhiên là anh dám rồi.”

Tống Hân Nghiên hờ hững nhún vai, trong lời nói tràn ngập vẻ chế nhạo, trào phúng: “Anh Tưởng Tử Hàn đây là ai chứ? Đường đường là cậu chủ nhà họ Tưởng đứng đầu trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô, mà không, bây giờ anh đã là người cầm quyền nhà họ Tưởng rồi. Đừng nói là sa thải một cô gái nhỏ bé không quyền không thế, không nơi nương tựa như tôi ra khỏi thủ đô, kể cả giết chết tôi đi cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.”

Tưởng Tử Hàn tức giận.

Giọng điệu hời hợt đó nghe thế nào cũng không thấy cô đang khen ngợi người khác!

Nếu đã không tránh được thì Tống Hân Nghiên cũng không muốn chịu đựng nữa, cô nói tiếp: “Nhưng tổng giám đốc Tưởng à, anh thật sự nghĩ đó là bản lĩnh sao? Đấy chỉ gọi là ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Anh là đàn ông trưởng thành chân dài vai rộng, nếu thật sự có bản lĩnh thì việc gì phải sợ tôi quyến rũ, tôi ly gián các người chứ. Giận dữ uy hiếp người khác thì gọi gì là năng lực?!”

Cô chợt khựng lại một thoáng, sau đó làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ấy, cũng không đúng, chẳng lẽ… anh sợ sao?!”

Ánh mắt đầy ắp ý đồ xấu của Tống Hân Nghiên sáng đến kinh người, Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mắt cô cũng không khỏi sửng sốt mất một thoáng.

John nhân lúc hai người chưa chú ý tới anh ta thì lại tiếp tục đi về phía cửa. Anh ta mới vừa đi tới bên cạnh Tưởng Tử Hàn, thấy mình sắp có thể thuận lợi bước ra ngoài rồi.

“Anh đứng lại!”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại xong thì càng thêm phẫn nộ, anh bực bội chất vấn John: “Anh mù rồi sao, không thấy bây giờ cô ta đang quyến rũ tôi à!”

John: “…”

Anh ta đứng yên tại chỗ, không nhịn được mà thở dài than thân trách phận.

Haiz!

Anh ta chỉ là một người ngoài thôi, rốt cuộc anh ta đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại bị kẹt giữa đôi vợ chồng nhà này rồi tiến thoái lưỡng nan vậy chứ!

Tống Hân Nghiên lười nhác đứng dậy, đi về phía hai người: “Như thế này mà là quyến rũ à? Sếp Tưởng đúng là chưa hiểu rõ sự đời rồi.”

Cô đứng lại ở trước mặt Tưởng Tử Hàn rồi đột nhiên nắm lấy vạt áo của anh, đẩy anh vào tấm ván cửa.

Đồng thời, tay còn lại của cô duỗi về hướng John, không chút nể nang mà đẩy chủ nhân của phòng làm việc này ra ngoài.

“Rầm!”

Cánh cửa ầm vang một tiếng rồi khép lại sau lưng John.

Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn phòng làm việc đang đóng chặt cửa, thở dài một hơi rồi huýt sáo rời đi.

Thôi kệ đi, chút nữa hẵng quay lại!

Trong phòng làm việc.

Chênh lệch chiều cao của nam và nữ đã định sẵn kiểu gì Tống Hân Nghiên cũng không hề có chút khí thế nào khi đứng trước Tưởng Tử Hàn.

Tay cô kéo mạnh xuống, cứ thế kéo chàng trai thân cao 1m9 phải cúi người, đồng thời chân cô cũng cố ý dẫm lên mu bàn chân của Tưởng Tử Hàn, giảm bớt sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.

Tống Hân Nghiên kiễng chân lên, khẽ khàng thổi hơi bên tai Tưởng Tử Hàn, giọng nói cố ý đè nén trở nên quyến rũ bội phần: “Đây mới là cách chính xác để bắt đầu quyến rũ một người đây này.”

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên vành tai, lên cổ anh tựa như một chiếc lông chim nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy đến mức khiến Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà run lên.

Tống Hân Nghiên không khỏi cười khẽ một tiếng: “Tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã không chịu nổi rồi à?”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên cứng đờ, cảm thấy vừa thẹn vừa bối rối.

Nhưng mà…

Cô gái này ở gần anh đến vậy.

Tiếng tim đập dịu dàng cùng hương thơm thanh nhã trên người cô giống như hoa anh túc khiến anh mê đắm.

Khiến anh… mềm nhũn hết cả tay chân, luyến tiếc không nỡ đẩy ra.

Tống Hân Nghiên thả cổ áo của anh ra, cánh tay mềm mại như không có xương quấn quanh cổ anh, ánh mắt dịu dàng mà đa tình của cô hơi hạ thấp xuống, dừng lại trên bờ môi dày mỏng vừa phải của anh…

Cô nhấc khoé môi rồi đột nhiên kiễng chân lên, đôi môi ấm áp chạm khẽ lên khoé miệng anh.

Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên: “Tưởng Tử Hàn, như thế này mới gọi là quyến rũ. Nếu anh có bản lĩnh thì đừng có phản ứng với tôi, tôi sẽ kính trọng gọi anh một tiếng nam tử hán! Còn việc dùng quyến thế để đè ép đuổi giết tôi ấy hả? Chuyện đó chỉ có những kẻ hèn nhất mới làm thôi!”

Giọng nói Tống Hân Nghiên dịu dàng vô cùng, tuy lực công kích không cao nhưng độ sát thương phải nói là cực đại.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cứng đờ, trong đôi mắt lạnh lẽo nổi bão u ám.

Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh nữa, cô cười khẽ một tiếng rồi đi lướt qua anh, kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài.