Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 374




Tống Hân Nghiên không lạc quan như Cố Vũ Tùng.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn là một thứ rất kỳ lạ.

Bắt đầu từ lúc bọn họ xuất phát đến trang viên của Tưởng Khải Chính, trong lòng cô vẫn luôn có chút bất an, tới tận khi xảy ra chuyện, cảm giác bất an kia đột nhiên biến mất.

“Chỉ sợ chuyện sẽ không thuận lợi như thế đâu.” Tống Hân Nghiên cau mày nói: “Anh có còn nhớ trước khi Tưởng Tử Hàn chưa tỉnh lại, Sở Thu Khánh đã từng nói gì không?”

Cố Vũ Tùng nghiêm túc nhớ lại.

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Cô ta nói rất chắc chắn, rằng Tử Hàn tỉnh lại rồi sẽ đứng về phía cô ta, sẽ giúp cô ta!”

Cố Vũ Tùng cũng sực nhớ ra.

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên với sắc mặt nặng nề: “Chị nghi ngờ cô ta giở trò à?”

“Tôi không biết.” Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Nhưng nếu như không có nguyên nhân, thì cô ta lấy đâu ta tự tin mà nói như thế?”

Cố Vũ Tùng im lặng.

Lời Sở Thu Khánh nói như thể đã được tiên tri vậy, cô ta đã biết trước rằng sau khi anh Hàn tỉnh lại thì kí ức sẽ bị hỗn loạn ư?

Khuôn mặt không còn màu máu của Tống Hân Nghiên lộ ra vẻ mệt mỏi: “Bây giờ tôi càng sợ rằng chúng ta đã hiểu ra quá muộn. Nếu như phán đoán chính xác, vậy rốt cuộc cô ta đã làm gì với Tưởng Tử Hàn? Chuyện đã xảy ra rồi mà chúng ta vẫn còn mơ hồ. Cảm giác mờ mịt không hiểu chút gì thế này mới là đáng sợ nhất.”

Cố Vũ Tùng xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa gật đầu: “Chả trách khi đó sắc mặt giọng điệu của Sở Thu Khánh như thể sớm đã biết rằng anh Hàn sẽ mất trí nhớ vậy. Nghĩ vậy xong đúng thật là rất kì lạ.”

Khi Chúc Minh Đức qua đây, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.

Anh ta gật đầu phụ họa: “Khi đó tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Lần này gặp cô Sở, biểu hiện của cô ta luôn rất kì lạ, như thể biến thành người khác vậy.”

Cố Vũ Tùng tổng kết lại: “Cho nên, cô ta đã có âm mưu từ trước rồi! Nếu vậy thì những người cướp đồ kia...”

Trong lòng ba người đều lạnh lẽo.

Rất nhanh, Cố Vũ Tùng lại lắc đầu: “Sở Thu Khánh chật vật trốn ra khỏi nước, có lẽ cô ta sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy ở đây đâu, hơn nữa động cơ của cô ta là gì? Có được anh Hàn thì cũng có thể hiểu, nhưng sao cô ta lại chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra theo như dự tính của cô ta chứ? Chuyện anh Hàn bị thương xảy ra ngay trước mắt mọi người, cũng là chúng ta ở bên cạnh tự mình đưa anh ấy vào bệnh viện. Tôi là bác sĩ, tuy không phải là chuyên gia khoa não nhưng cũng xem hiểu được các báo cáo kiểm tra phương án chữa trị của anh Hàn, tuyệt đối không có vấn đề.”

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, nói chắc chắn rằng: “Đúng thật là anh Hàn bị thương ở phần đầu, thần kinh bị ảnh hưởng nên mất trí nhớ, đây là hiện tượng rất bình thường. Bây giờ điều đáng ngờ nhất đó là nội dung anh Hàn mất trí nhớ rất kì lạ. Hình như anh ấy đã hoàn toàn hoán đổi giữa chị và Sở Thu Khánh...”

Cố Vũ Tùng từng tra về các trường hợp mất trí nhớ trước đây của các nước, nhưng chưa gặp tình huống nào giống như Tưởng Tử Hàn cả.

Nghĩ tới đây, anh ta đột nhiên kinh hãi: “Không được, tôi phải lập tức đi tìm mấy người David.”

David chính là một trong những người bạn chuyên gia của anh ta.

Nói là phải đợi có ảnh chụp CT gần nhất mới có kết quả rõ hơn, giờ chắc cũng xong rồi.

Nếu như bọn họ nghi ngờ Sở Thu Khánh giở trò, vậy thì tuyệt đối không thể để Sở Thu Khánh có cơ hội tiếp được.

“Chúc Minh Đức, cậu đưa chị dâu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

Trước khi rời đi, Cố Vũ Tùng vội vàng dặn dò.

“Vâng.”

Chúc Minh Đức đáp.

Tống Hân Nghiên lại lắc đầu: “Tôi không mệt, tôi...”

Cố Vũ Tùng ngắt lời cô: “Bây giờ chị chính là chỗ dựa lớn nhất của anh Hàn. Cơ thể chị mà suy sụp thì anh ấy phải làm sao đây? Hơn nữa bây giờ cho dù chị có ở lại đây cũng vô ích, thái độ của anh Hàn đối với chị...”

Anh ta không nói hết cả câu.

Nhưng cho dù lời chưa nói hết là gì, mọi người đều biết cả.

Cố Vũ Tùng bất lực thở dài: “Chăm sóc tốt cho bản thân, đợi tin tức của tôi.”

“Được.”

Tống Hân Nghiên gật đầu đồng ý.

Bây giờ cô vẫn có đủ lý trí, biết rằng sắp xếp của Cố Vũ Tùng đúng thật là cách tốt nhất.

Tuy rằng không muốn cứ thế rời đi, nhưng lúc này xuất hiện trước mặt Tưởng Tử Hàn lần nữa, chắn chắn chỉ càng thêm kích thích anh mà thôi.

Tống Hân Nghiên đành thỏa hiệp.

...

Bệnh viện.

Trong văn phòng, ba người Baker, David, Jeff đang thảo luận phân tích trước một dãy CT não bộ.

David giơ ảnh chụp não bộ lên nói: “Các anh tới xem cái này đi.”

Anh ta chỉ phần đầu đằng sau: “Có cái đốm gì ở đây thế này?”

Một hình tròn còn nhỏ hơn móng tay, không nhìn kĩ thì không thể phát hiện được.

Baker và Jeff vội vàng tới gần, nghiên cứu cẩn thận một lượt, nhìn ra điều đáng ngờ nhưng không biết là gì.

Jeff cau mày nói: “Lẽ nào là mảnh vụn gì đó còn ở bên trong à?”

“Không thể nào!” Baker lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra vết thương của bệnh nhân rồi, đây là vị trí vết khâu. Hơn nữa người trên bàn phẫu thuật đều là lãnh đạo ngành, không thể để xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy được.”

David nghi ngờ nhìn đốm đen kia mà im lặng suy nghĩ hồi lâu: “Có khi nào là... con chip?”

Anh ta từng thấy ảnh chụp CT gắn chip trong cơ thể, rất giống với cái này.

David to gan phỏng đoán: “Nếu như có người nhân lúc làm phẫu thuật cho anh ấy đã gắn loại chip nào đó vào trong não anh ấy thì sao?!”

Vừa nói ra lời này, cả căn phòng đều im lặng.

Jeff và Baker lộ ra sắc mặt khiếp sợ, vội vàng nghiên cứu cẩn thận đốm đen nhỏ kia.

“Rất giống!” Jeff nói.

Sắc mặt Baker trở nên nặng nề: “Nếu như phỏng đoán này chính xác, vậy thì chuyện này nghiêm trọng rồi.”

Ba người nhìn nhau, David quay người định lấy điện thoại: “Tôi sẽ liên lạc với Tùng ngay, nói phỏng đoán này với anh ấy! Không ngờ lại có người gắn chip vào não cho người anh em của anh ấy.”

Còn chưa lấy được điện thoại, cửa văn phòng đã bị người khác mở ra từ bên ngoài một cách bất lịch sự.

Một người đàn ông trung niên da trắng đi thẳng vào.

Ông ta mặc một bộ quân phục màu xanh trên người, chân đi đôi ủng chiến đấu cao cổ, cơ thể cao to uy nghiêm tùy ý đứng ở đó, khi thế kinh người đè xuống như trời sập.

Đằng sau người đàn ông còn có ba người đi theo.

Có hai sĩ quan cũng mặc quân phục đeo súng ngang hông, một người khác lại là một người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt phương đông.

Tuổi khoảng ba bốn mươi, cảm giác tinh anh sắc sảo giỏi giang vô cùng.

Chính là Tống Thanh Hoa!

Ba người Baker, Jeff, David nhìn thấy người tới thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ vội vàng đứng dậy, cung kính cùng nói: “Tướng quân Thomas?”

Sĩ quan đi đầu giơ tay lên, tỏ ý bọn họ không cần câu nệ.

Jeff kích động hỏi: “Tướng quân Thomas tới đây là để…?”

Thomas ngồi đại xuống một cái ghế, dáng vẻ bình dị gần gũi.

Ông ta nhìn CT não bộ trên hộp đèn phía sau ba người, nói thẳng vào vấn đề: “Tìm các cậu.”

Ba người Jeff nhìn nhau, càng kinh ngạc hơn.

Baker thận trọng nói: “Tướng quân Thomas có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Thomas mỉm cười ôn hòa chỉ hộp đèn đằng sau bọn họ: “Ban nãy ở ngoài cửa nghe thấy kết quả phân tích của các cậu... rất chính xác.”

Ba người Baker khiếp sợ.

Thomas không hề quan tâm tới sắc mặt của bọn họ: “Chuyện này là tôi cho người làm đấy. Kỹ thuật y học của các cậu đúng thật là rất tốt, nhưng chuyện này lại không thể để bất kì ai ngoài ba người cậu biết được, nếu không sẽ gây ra một cuộc chiến tranh...”

Ba người Baker sững sờ ngay tại chỗ, đồng loạt lộ vẻ mặt không dám tin.

David nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Tôi có thể hỏi...”

Lời còn chưa nói xong, Thomas đã ngắt lời: “Không thể. Rất xin lỗi, đây là chuyện cơ mật, tôi không thể nói nhiều. Tôi không tiện xuất hiện nữa đâu, về sau chuyện này sẽ do con gái tôi Tống Thanh Hoa ra mặt giải quyết, các cậu nghe theo sắp xếp của nó là được.”