Chẳng mấy chốc bác sĩ đã tới.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng vội vàng lùi về một bên.
Trên người Tưởng Tử Hàn có rất nhiều thiết bị y tế cắm vào, bác sĩ và y tá sẵn sàng bày trận khắp phòng, nghiên cứu thảo luận về số liệu mới ra…
Tống Hân Nghiên nhìn một lát, tầm mắt bắt đầu mơ hồ dần.
Một tầng nước mắt chực trào ở viền mắt, cơ thể không khống chế được mà lảo đảo.
“Cẩn thận!”
Cố Vũ Tùng thấy bất ổn, vội vàng đưa tay ra đỡ: “Không sao chứ?”
Mặt Tống Hân Nghiên cắt không còn giọt máu, chưa kịp trả lời Cố Vũ Tùng thì đã ngất đi rồi.
Những giọt nước mắt được cô nhẫn nhịn, tới khi nhắm mắt lại cũng lập tức rơi xuống.
Tưởng Tử Hàn trên giường bệnh nhìn thấy cảnh tượng này qua khe hở của các bác sĩ đang đi lại, đôi lông mày bất chợt chau lại.
Anh mím môi, đưa tay ôm lấy phần tim.
Số liệu điện tâm đồ xuất hiện dị thường, các bác sĩ lập tức vây quanh, nhìn tay anh đang ôm lấy ngực: “Anh Tưởng, anh khó chịu ở đâu?”
“Tim rất đau, rất khó chịu.”
Các bác sĩ lập tức loạn hết cả lên.
…
Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì cô đang nằm trên giường bệnh ở phòng nghỉ ngơi rồi.
Cô ngồi bật dậy: “Tưởng Tử Hàn sao rồi?”
“Mới nãy nói tim khó chịu, đi làm kiểm tra thì không có gì đáng ngại, chắc là do phần ngoại thương bị đau gây ra thôi.”
Cố Vũ Tùng giải thích rồi đưa một ly sữa qua: “Chị vừa ngất đi, có thể là gần đây mệt quá, rồi từ hôm qua tới nay tinh thần còn luôn căng thẳng không nghỉ ngơi nữa, cũng chưa ăn uống gì dẫn tới tụt huyết áp. Tôi đã bảo người truyền cho chị một bình dịch dinh dưỡng rồi, uống chút sữa đi.”
Tống Hân Nghiên đón lấy nhưng không uống.
Cô vội vàng nhìn chằm chằm Cố Vũ Tùng: “Có phải anh ấy đã quên tôi rồi không?”
Cố Vũ Tùng có hơi không chịu được, nói lái sang chuyện khác: “Chị đừng nghĩ nhiều, anh Hàn vừa mới tỉnh, đầu còn vừa phẫu thuật xong, nhất thời nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường thôi.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn dính chặt lấy Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng bị cô nhìn tới mức muốn trốn: “Chị cần phải nghỉ…”
Lời còn chưa nói xong, Tống Hân Nghiên đã đặt cốc sữa xuống, vén chăn xuống giường: “Tôi qua đó xem thử.”
Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Bây giờ anh Hàn đã ngủ rồi. Chị dâu, chị cũng cần phải nghỉ ngơi, nếu không hai người cùng ngã bệnh thì ai chăm sóc ai đây?! Đầu của anh Hàn còn nhiều vết khâu như vậy, bên trong còn từng có máu bầm, có bao nhiêu dịch thể đè ép lên thần kinh, thần kinh bị tổn thương mất trí nhớ là chuyện bình thường, chị không cần phải…”
Đang lúc nói chuyện thì hai người đã tới cửa phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn.
Bước chân Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, ánh mắt đơ ra nhìn vào bên trong qua cửa kính.
Cố Vũ Tùng cũng dừng theo.
Anh thuận theo ánh mắt của cô, bất giác nhìn vào trong.
Bên trong phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn nửa nằm trên giường bệnh.
Sở Thu Khánh bưng một cái bát, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Cô ta bón từng thìa cho Tưởng Tử Hàn.
Mà Tưởng Tử Hàn lại đang khẽ chau mày, như thể không thích đồ ăn trong bát nhưng lại cũng không từ chối.
Cô ta bón, anh ngoan ngoãn ăn, cảnh tượng yên tĩnh lại ấm áp.
Tống Hân Nghiên đờ ra, trên mặt như bị ai mạnh mẽ tát một cái!
Đau đớn, ghen tị, khó chịu, tất cả lần lượt dồn lên.
Cố Vũ Tùng cũng rối bời bời.
Rốt cuộc anh Hàn bị sao thế!
Rõ ràng anh chỉ quên mất ký ức liên quan tới Tống Hân Nghiên thôi mà, bây giờ lại ở cùng với Sở Thu Khánh là sao đây!
Anh vội vàng giải thích: “Chị dâu, chị đừng để ở trong lòng, não của anh Hàn bị kích thích, còn hơi loạn nữa, không được tỉnh táo lắm. Lúc chị mới ngất đi, tôi có hỏi chuyên gia rồi, chuyên gia nói tình trạng của anh ấy là trước kia quan tâm ai nhất thì bây giờ quên người ấy nhiều nhất. Chúng tôi kiểm tra cho anh ấy rồi, anh ấy thực sự chỉ quên mỗi chị thôi. Sở Thu Khánh là người chẳng quan trọng gì với anh ấy cả, bây giờ đối với anh ấy chắc hẳn là người quen biết từ lúc bé thôi…”
Não của Tống Hân Nghiên chợt đờ ra, cơ thể lại loạng choạng không vững.
Cố Vũ Tùng bị dọa tới mức tim nhảy cả lên họng, vội vàng đỡ lấy cô: “Không sao chứ? Chúng ta vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, chị cho anh Hàn chút thời gian khôi phục, chắc chắn anh ấy sẽ có thể mau chóng nhớ ra chị…”
Trên khuôn mặt của Tống Hân Nghiên tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc nào.
Trong tim như bị vô số cây kim cắm vào, đau tới mức tê tái.
Trong phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn ăn được kha khá rồi, thẳng tay đẩy cái thìa Sở Thu Khánh định bón tiếp tới: “Được rồi, em vất vả rồi.”
Sở Thu Khánh dịu dàng mỉm cười đặt bát xuống, cầm lấy chiếc khăn nóng đặt bên cạnh hộp giữ nhiệt lên rồi lau miệng cho Tưởng Tử Hàn: “Chúng ta là vợ chồng, anh bị thương nhập viện, em chăm sóc anh là bổn phận của em, nào cần anh nói cảm ơn.”
Tưởng Tử Hàn nghe vậy, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh mấy giây.
“Xin lỗi, anh quên mất một vài chuyện, chỉ nhớ vợ của anh là Sở Thu Khánh, hình như bọn anh đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng anh không nhớ rõ cô ấy trông như nào cả…”
Sở Thu Khánh hoàn toàn yên tâm, dịu dàng cười hờn dỗi nói: “May là anh còn nhớ tên của em, không quên mất ký ức quan trọng nhất.”
Cô ta nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, em là Sở Thu Khánh đây.”
Xúc cảm ở lòng bàn tay vừa xa lạ lại vừa phản cảm.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, bất chợt rút tay về.
Sở Thu Khánh cũng không tức giận.
Cô ta cầm điện thoại, tìm bài đăng từng đăng lên Zalo.
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn vào ngày 18 tháng 10, anh xem, đây là tờ giấy chứng nhận kết hôn em đăng lên vòng bạn bè vào hôm đó. Còn cả cái này nữa…”
Bên trong album của cô ta có một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Tấm ảnh ấy là giấy kết hôn giả mà lúc trước Tưởng Tử Hàn đưa cho cô.
Cô ta chỉ kịp liếc một cái, chụp được tấm ảnh, giấy chứng nhận kết hôn đã bị thu lại rồi.
Không ngờ rằng, tấm ảnh này có thể tác dụng như vậy vào hôm nay.
Khóe miệng Sở Thu Khánh cong lên, cười đắc ý do mưu kế thành công.
Tưởng Tử Hàn nhìn hai người ở trong tấm ảnh của quyển sổ đỏ, trong đầu chợt lóe lên mấy hình ảnh.
Anh từng đưa một người vào ủy ban, sau đó ký tên chụp ảnh đăng ký kết hôn.
Lúc giấy chứng nhận kết hôn được đưa tới cho bọn họ, nhân viên ở ủy ban còn chúc bọn họ kết hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.
Người kết hôn cùng với anh có một đôi tay với ngón tay thon dài xinh đẹp.
Chỉ là chủ nhân của đôi bàn tay ấy…
Đầu của Tưởng Tử Hàn lại bắt đầu đau đớn như bị kim châm vào.
Anh không dám nghĩ nữa, ánh mắt bất giác lại nhìn vào tay của Sở Thu Khánh.
Đó cũng là đôi tay đẹp đẽ trắng ngần, chưa từng bị cuộc sống mài giũa.
Nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm thấy đôi tay này khác với đôi tay trong ký ức của anh.
Thấy Tưởng Tử Hàn không nói gì, Sở Thu Khánh cũng bắt đầu thấy thấp thỏm: “Tử Hàn, có phải anh không tin em không? Nếu anh không tin, em có thể cho người gửi giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta qua đây, có thể sẽ tốn chút thời gian…”
“Không cần.”
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, hờ hững nói: “Đầu anh có rất nhiều ký ức liên quan tới chúng ta, mặc dù trông khá mơ hồ nhưng anh nhớ rõ nhất là tên của vợ anh đúng là Sở Thu Khánh.”
Sở Thu Khánh hoàn toàn yên tâm, kích động cười.
Cô ta giả vờ cảm động: “Tử Hàn, anh đừng vội, quên thì quên thôi. Bác sĩ nói bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho tốt, sau này từ từ sẽ khỏe lại. Anh còn phải cho em một hôn lễ thế kỷ nữa đó! Tương lai chúng ta còn có nhiều thời gian để tạo ra những ký ức tươi đẹp, chỉ cần anh bình an là được rồi.”
Tưởng Tử Hàn nghe được lời của Sở Thu Khánh, mạch suy nghĩ bỗng dưng hơi lạc đi.
Rõ ràng là lời nói thâm tình khiến người khác cảm động, nhưng anh cứ cảm giác không chân thực.
Anh nhìn Sở Thu Khánh, dường như muốn xác định thông tin nào đó.