Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 368




Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Những lời Tưởng Khải Chính nói hoàn toàn khác với lời nói của Tống Thanh Hoa. Trong lời kể của hai người đều có sơ hở, không thể tin tưởng hoàn toàn. Nhưng có một điểm chắc chắn chính là ông ta quen biết ba mẹ em!”

“Ơ này...” Nét mặt Cố Vũ Tùng tràn đầy mơ hồ: “Rốt cuộc hai người đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu gì cả?”

Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn như thể không nghe thấy câu hỏi của anh ta, vẫn anh một câu, em một câu nói chuyện với nhau.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng híp mắt lại, có vẻ trầm tư: “Hôm nay ông ấy không hề ép hỏi về việc kết hôn giữa anh và Sở Thu Khánh, lại còn không hề nhắc tới chữ nào. Đây không phải là phong cách của ông ấy.”

Tống Hân Nghiên tán thành: “Hôm nay thái độ của Sở Thu Khánh khách sáo đến khó tin. Em chưa tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhưng cũng biết rõ, còn lâu cô ta mới có được thái độ rộng lượng, không tính toán biểu hiện ra như ngày hôm nay...”

Mặt Cố Vũ Tùng ngập tràn tuyệt vọng.

Rốt cuộc hai người bọn họ bị bệnh gì vậy?

Từ lúc lên xe là coi anh ta và Chúc Minh Đức như không tồn tại.

Anh ta đã sa sút đến nỗi khiến bọn họ làm như không nghe thấy, giả vờ như chẳng nhìn thấy ư?

Cố Vũ Tùng chán nản dựa vào lưng ghế: “Chúc Minh Đức, hai người họ có ý gì thế?”

Nét mặt Chúc Minh Đức còn lờ mờ hơn anh ta, mờ mịt lắc đầu: “Không biết nữa.”

Mà lúc này hai người đang bị nhìn chằm chằm kia lại đồng thời kinh ngạc, ngồi thẳng người lại.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề!”

Cố Vũ Tùng quắc mắt lườm: “Hai người cũng cảm thấy có vấn đề à?”

Bà cha nó chứ, vấn đề lớn nhất chính là hai người đó!

Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày.

Anh còn quá nhiều nghi vấn chưa nghĩ thông suốt, ngước mắt nhìn về phía Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức, giải thích sơ lược: “Hôm nay chúng tôi đến đây, rất có thể đã rơi vào cái bẫy mà người khác đã sắp đặt từ trước.”

Cố Vũ Tùng thu hồi sự mất tập trung, nghiêm túc hỏi: “Không phải trước khi tới đây, chúng ta đã từng nghĩ tới khả năng này rồi sao?”

Nhưng Tưởng Tử Hàn lại lắc đầu: “Khác với những gì chúng ta dự đoán.”

Anh nhíu chặt mày, nét mặt trở nên nghiêm nghị: “Lúc đó chúng ta nghĩ rằng trong này có lẽ sẽ có âm mưu gì đó, thậm chí còn không thể bị chúng ta phát hiện, nhưng bây giờ...”

Trong lòng anh có cảm giác bất an vô cùng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tưởng Tử Hàn còn chưa nói xong, tài xế lái xe phía trước đột nhiên kinh hãi hét lên: “Cẩn thận!”

Mặt đường phía trước được đèn xe chiếu sáng đột nhiên đổ sập xuống.

Tốc độ xe quá nhanh, tài xế đạp phanh gấp!

Lớp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng vang chói tai giữa trời đêm!

Bánh xe ngừng chuyển động, nhưng xe lại lao thẳng xuống hố.

Bốn người ngồi ở phía sau bị văng mạnh về phía trước theo quán tính, còn chưa kịp ổn định thân thể thì xe lại xoay một trăm tám mươi độ.

“Đậu!”

Trong lúc hoảng loạn, Cố Vũ Tùng chỉ kịp mắng một tiếng, cả người đụng trái ngã phải theo chiếc xe, lăn lộn ba trăm sáu mươi độ, bị đụng đến ngất đi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong chớp mắt, Tưởng Tử Hàn kéo Tống Hân Nghiên vào lòng, kiên quyết bảo vệ cô theo bản năng.

Sau khi lăn vài vòng, đầu xe cắm xuống dưới, đuôi xe hướng lên trên, nghiêng ngã cắm ở trong hố.

Mấy người trong xe bị đụng đến bể đầu chảy máu, choáng váng bị thương.

Chỉ có Tống Hân Nghiên được Tưởng Tử Hàn bảo vệ trong ngực thì khá hơn một chút.

Sau khi xe dừng lăn, cô chỉ mất mấy giây đã từ từ tỉnh táo lại.

Cô lắc chiếc đầu bị đụng đến chóng mặt, đang giãy dụa định đứng lên thì nghe có xe chạy đến gần đó, tiếp theo là tiếng dừng xe, ngay sau đó là ánh đèn pin rọi lung tung vào trong xe.

“Hừm...”

Một nhóm đàn ông mặc quần áo trang bị chiến đấu màu đen lao ra từ bốn phương tám hướng, vây xung quanh xe rồi hưng phấn hò hét.

Thân xe bị biến dạng nghiêm trọng.

Trong xe tối đen, Tống Hân Nghiên không nhìn rõ những người khác trông như thế nào.

Cô hoảng sợ xem xét trong xe: “Tưởng Tử Hàn... Cố Vũ Tùng... Chúc Minh Đức... Các anh sao rồi?”

“... Đừng sợ... Anh không sao.”

“Tôi... hơi chóng mặt.”

“May là chỉ bị thương nhẹ...”

Vài tiếng nói lần lượt vang lên trong xe.

Thanh âm trong xe càng khiến người bên ngoài thêm hưng phấn.

Có người quát to: “Chưa chết, vẫn còn sống, lôi người ra đây đi, để chúng nó giao đồ quý ra.”

Vừa dứt lời, đã có người cầm gậy sắt đập vào cửa sổ và kính chắn xe.

Tấm kính vỡ vụn.

Vài người đàn ông nhảy xuống, sau đó lần lượt kéo mấy người bên trong xe ra ngoài.

Sau khi thoát khỏi không gian nhỏ hẹp chật chội bên trong xe, mấy người cũng bình tĩnh lại.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì những người kia tìm kiếm trên xe xong lại muốn xông tới lục soát trên người bọn họ.

Tưởng Tử Hàn bảo vệ Tống Hân Nghiên ở sau lưng mình: “Các người muốn gì, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa.”

Bên ngoài rất sáng, dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ lập tức lộ ra trước mặt đối phương.

Khi ánh mắt của đối phương nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên, chợt huýt sáo rồi nở nụ cười bỉ ổi: “Dáng của cô em này trông ngon đấy...”

Vừa nói dứt lời đã định túm lấy cổ áo hơi lệch ra của Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn bắt lấy bàn tay kia về phía mình rồi vặn mạnh một cái.

“Rắc!”

Người đàn ông bị bẻ gãy tay thét lên.

Những người còn lại lập tức xông lên với vẻ mặt dữ tợn.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đồng thời ra tay.

Có điều, mấy người bọn họ bị thương mức độ nặng nhẹ khác nhau, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.

Chỉ mới vài ba chiêu, Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đã bị khống chế.

Sự hung ác của Tưởng Tử Hàn nổi lên, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Nhưng anh vốn đang bị thương, lại phải bảo vệ Tống Hân Nghiên nữa, khó tránh khỏi có vẻ vướng bận.

Đối phương cũng hoàn toàn bị chọc giận, thừa dịp Tưởng Tử Hàn đang bị bao vây, hắn liền cầm gậy sắt đánh lén từ phía sau, đập một gậy vào đầu anh...

Đầu óc Tưởng Tử Hàn quay cuồng, bất chợt trở nên trống rỗng.

Tống Hân Nghiên tự lo cho mình còn chưa xong, lúc nghe thấy tiếng động quay đầu lại liền thấy cơ thể Tưởng Tử Hàn lảo đảo rồi ngã xuống.

“Tưởng Tử Hàn!”

Viền mắt cô căng như sắp nứt ra tới nơi, loạng choạng lao lên, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của anh.

Thân hình người đàn ông cao lớn, hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cả hai đều ngã xuống.

“Anh Hàn!”

“Sếp!”

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nổi giận, vùng vẫy dữ dội...

“Tưởng Tử Hàn... Tưởng Tử Hàn... Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ...”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ đến dọa người, giọng nói vô thức trở nên run rẩy.

Tay cô đè lên vết thương sau gáy của Tưởng Tử Hàn, gọi từng tiếng.

Nhưng nét mặt người đàn ông nằm trong lòng cô lại trắng bệch, không hề có chút phản ứng.

Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, nỗi kinh hoàng, lo lắng, bất lực từ từ dâng trào.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức cũng tức giận đến đỏ mắt.

“Tôi liều mạng với các người!”

Cố Vũ Tùng giãy khỏi sự kiểm soát, sau đó liều mạng xông lên.

Nhóm người áo đen liếc mắt ra hiệu với nhau, chia nhau ra hành động.

Đối phó với Cố Vũ Tùng, áp chế Chúc Minh Đức.

Có người xông lên phía trước muốn kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi người Tưởng Tử Hàn, nắm lấy quần áo của cô, hai mắt sáng lên rồi bắt đầu xé rách.

Cảnh tượng vô cùng thảm khốc và hỗn loạn!

Chưa được vài chiêu, Cố Vũ Tùng đã thất bại thảm hại, quần áo Tống Hân Nghiên cũng bị xé rách nát.

Ngay lúc mấy người bọn họ đang tuyệt vọng thì có xe từ chạy tới từ phía biệt thự, chẳng mấy chốc đã đến gần.

Vài chiếc xe khác dừng lại theo.

Tưởng Khải Chính dẫn theo vài vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc, nhảy xuống xe lao tới.

“Dừng tay!”

Tưởng Khải Chính dẫn theo không nhiều người, nhưng thắng ở chỗ ít nhưng chất lượng.

Có vệ sĩ nhập cuộc, tình hình lập tức thay đổi.

Những người áo đen thấy không ổn, nhanh chóng bỏ lại Tống Hân Nghiên và những người khác để tháo chạy.

Tưởng Tử Hàn và những người khác bị thương, Tưởng Khải Chính cũng không có tâm trạng đuổi theo bọn họ nữa: “Mấy đứa đều không sao chứ? Tử Hàn đâu rồi?”