Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 359




Tống Hân Nghiên đè sự kinh ngạc xuống, tức giận, sa sầm mặt mày: “Tưởng Tử Hàn, anh có biết hành vi này của anh là gì không?”

Không có được đáp án, cô cau mày, hung dữ nói: “Là không tin tôi! Tất cả những điều anh nói anh đều không tin, nên anh mới đi tìm người khác để nghe ngóng, đi thăm dò chuyện riêng tư của tôi, đi nghe ngóng xem trong miệng người khác tôi là người như thế nào!”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Cảm giác vừa đấm vào bịch bông, vừa bất lực, lại tức giận.

“Mạch não của em làm sao vậy?” Anh trầm giọng nói: “Tống Hân Nghiên, anh chỉ muốn hiểu thêm về quá khứ của em, hoàn toàn hiểu em, biết được tất cả mọi chuyện của em. Như vậy, sau này anh mới không phạm sai lầm như vậy nữa, cũng sẽ không làm những chuyện ngu ngốc nữa!”

Giọng nói của Tưởng Tử Hàn dịu dàng, trầm thấp, giống như tiếng đàn cello khiến người khác đắm đuối.

Âm nhạc của vòng quay ngựa gỗ lúc này cũng đã được thay đổi, bài hát thiếu nhi biến thành một bản nhạc piano lãng mạn.

Anh ôm lấy mặt cô, trán khẽ áp lên, dịu dàng, yêu thương, trân trọng, mang theo sự ân hận và nhớ nhung.

“Hân Nghiên, anh sai rồi. Anh không nên cho phép những người xung quanh làm hại em, càng không nên để những người xấu kia có cơ hội hại em. Đừng làm loạn với anh nữa có được không?”

Giọng nói của người đàn ông trầm, khàn, mang theo từ tính khiến người khác rung động: “Trở lại bên cạnh anh, lúc trước anh phải chú ý đến thân phận, không kịp công khai mối quan hệ của chúng ta, nhưng bây giờ không cần nữa. Anh là chủ tịch của Tưởng thị, không ai có thể ngăn cản anh làm bất kỳ chuyện gì, cho dù muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được. Cưới em, sống với em đến bạc đầu giai lão, gặp phật giết phật, gặp quỷ chặn quỷ…”

Vành mắt Tống Hân Nghiên đột nhiên cay cay, trong lòng mềm nhũn, không hiểu sao lại thấy cảm động.

Cô không quay đầu lại, không nhìn anh, cũng không để anh nhìn: “Tưởng Tử Hàn, anh cần gì nắm chặt lấy một chiếc giày rách như tôi, tôi….”

“Tống Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn lạnh mặt, hai tay giữ lấy mặt cô, dùng sức xoay mặt cô lại: “Anh không cho phép bất kỳ người nào nói em như vậy, càng không cho phép bản thân em xem thường mình!”

Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, khiến anh đau lòng.

Giọng nói lạnh lùng của anh mềm đi, dịu dàng nói: “Hân Nghiên, em có biết không, rất nhiều chuyện anh cũng không làm được gì. Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao. Lần chia tay kia anh cũng muốn buông tay em, thậm chí báo thù em, khiến em hối hận! Nhưng anh không làm được. Để biết rõ tại sao anh không làm được, thậm chí anh còn phân tích tình cảm của anh giành cho em giống như một bảng phân tích tài chính. Điều anh có thể nghĩ đến chính là, chắc chắn do em quá chủ động, quá biết thả thính, nên mới khiến anh thất thủ. Nhưng đổi lại là một người phụ nữ khác…”

Trên mặt anh lộ sự ẩn nhẫn: “Anh cảm thấy chán ghét! Đừng nói là liếc nhìn, cho dù đến gần trong phạm vi năm mét, anh cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn….”

Tống Hân Nghiên: “….”

Cô chưa từng nghĩ đến, Tưởng Tử Hàn lại….

Nghĩ lại, cái tên khốn này, hóa ra cũng không phải không là cô thì không được, chỉ là không có sự lựa chọn, mới tìm một thứ tương đối tốt khi không có được thứ tốt nhất.

Trong lòng đột nhiên có chút không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn lại sa sầm, cô tức giận: “Anh còn thật sự đi cấu kết với người phụ nữ khác?”

“Ghen rồi?”

Tưởng Tử Hàn vui vẻ, mỉm cười hôn lên trán cô: “Em để ý như vậy, chứng tỏ vẫn còn rất quan tâm đến anh.”

Anh ôm chặt lấy cô: “Hân Nghiên, anh rất vui.”

Cúi đầu, lại muốn hôn cô.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên giơ lên, che miệng lại.

Môi Tưởng Tử Hàn rơi vào mu bàn tay của cô.

Đôi mắt cô sáng ngời, trong veo, in lên ánh sáng sặc sỡ của khu vui chơi, khiến người ta say đắm.

Tưởng Tử Hàn đắm chìm trong ánh mắt của cô.

Tống Hân Nghiên cũng thấy anh thất thần mấy giây.

Cô cau mày: “Tưởng Tử Hàn, anh là lãnh đạo của Tưởng thị, từ lúc nào lại trở nên mặt dày như vậy? Dáng vẻ lấy lòng người khác, còn có mặt mũi hay không?”

“Giữ thể diện có thể theo đuổi được em hay không?”

Tưởng Tử Hàn nói rất nghiêm túc, lại vùi đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu mùi hương quanh quẩn quanh người cô: “Ở trước mặt người phụ nữ của anh, đừng nói là mặt mũi, người cũng có thể không cần. Lúc trước anh quá quan tâm đến mặt mũi, cuối cùng còn đẩy em vào lòng người khác, trở thành vợ của người khác, tự đâm cho mình một dao. Nói thật, bây giờ anh cũng rất bất mãn với bản thân mình trong quá khứ! Nếu như không phải không thể trở lại, anh sẽ đánh chính bản thân mình!”

Dừng một lúc, anh khẽ cười: “Bỏ đi, tối nay tâm trạng tốt, không nhắc đến chuyện không hay nữa.”

Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Tử Hàn như vậy, trong lòng phức tạp không nói ra được.

Tuyết ở trong bầu trời đêm dần biến thành những bông tuyết lông ngỗng, bay phấp phới đầy bầu trời đếu được chiếu sáng rực rỡ.

Con ngựa gỗ vẫn đang quay, âm nhạc cũng vẫn vang lên bên tai.

Lúc này, thế giới đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều dần tan biến, trong mắt Tống Hân Nghiên cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông với ánh mắt thâm tình.

Anh giống như chàng bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, đến trước mặt cô, nhìn cô một cách thâm tình, dịu dàng, nói những lời chất chứa tình cảm sâu sắc với cô.

Phòng tuyến trong lòng Tống Hân Nghiên tan vỡ, tình yêu, thù hận, đạo đức và lý trí kia đột nhiên trở nên không còn quan trọng nữa.

Tưởng Tử Hàn chậm rãi cúi đầu xuống, thử hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Tống Hân Nghiên không từ chối.

Cô nhắm mắt lại.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn dâng lên một sự vui mừng, vội vàng hôn sâu hơn…

Âm nhạc, vòng quay ngựa gỗ dừng lại.

Tống Hân Nghiên vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, hoảng loạn đẩy người đàn ông trước mặt ra, từ trên con ngựa gỗ nhảy xuống.

Tuyết rơi ngày càng lớn, rất nhanh trên mặt đất đã bao phủ một lớp mỏng.

Tống Hân Nghiên lại chơi rất vui vẻ, chạy đi chạy lại giữa các trò chơi.

Cô quên hết mọi phiền não, cũng quên đi những điều không vui, giống như một đứa bé, vui vẻ mỉm cười, thích thú hét lên.

Tưởng Tử Hàn đi theo cô từ xa, nhìn cô chơi, cười cùng cô.

Thỉnh thoảng lại dùng điện thoại hoặc công khai hoặc bí mật chụp ảnh cô.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy cũng cười, không nói gì, quay người chìm đắm vào các trò chơi.

Tưởng Tử Hàn lại chụp trộm một tấm, là góc nghiêng của cô.

Lông mi dài, khóe môi cong lên, lộ ra một đường cong vui vẻ và dịu dàng, rất đẹp.

Anh lưu bức ảnh lại.

“Bịch!”

Một quả cầu tuyết ném vào điện thoại.

Tuyết bay khắp nơi, một số thậm chỉ còn từ trên cổ áo chui vào trong quần áo, lạnh đến mức khiến anh đột nhiên giật mình.

“Tống Hân Nghiên!” Tưởng Tử Hàn sững sờ, sau đó giả vờ tức giận, cất điện thoại đi, đuổi theo.

“A…”

Tống Hân Nghiên hét lên một tiếng, chạy bán sống bán chết.

Sự chênh lệch về chiều cao đã định trước cô sẽ thất bại trong việc chạy trốn.

Chưa chạy được mấy bước.

“Bịch!”

Một quả cầu tuyết đã đập vào sau đầu.

Tống Hân Nghiên bị đập nên loạng choạng, chân không đứng vững, ngã xuống.

“Cẩn thận.” Tưởng Tử Hàn bị dọa sợ, hối hận vì ra tay quá nặng, bước mấy bước lao về phía trước, muốn đỡ lấy Tống Hân Nghiên.

Tuyết trên mặt đất không dày, thậm chí còn dấu vết của tuyết tan, rất trơn.

Tưởng Tử Hàn không chỉ không kéo được người lên, còn bị kéo cùng nhau ngã xuống.

Trước khi ngã xuống đất, anh lật người, ôm chặt Tống Hân Nghiên, bảo vệ cô an toàn ở trong lòng.

Quán tính khiến đầu Tống Hân Nghiên đập mạnh vào ngực anh.

Ngọc mềm ôn hương, có thể làm mềm xương cốt anh hùng.