Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 348




Tưởng Tử Hàn bỗng ném điện thoại cho Chúc Minh Đức: “Là sự dung túng lúc đầu của tôi mới dẫn tới sự băn khoăn bây giờ của các cậu. Tại tôi cho Dạ Vũ Đình ảo giác, khiến anh ta thật sự cảm thấy, người phụ nữ của tôi là người anh ta cũng có thể động vào!”

Anh lạnh lùng nhìn Chúc Minh Đức, khóe miệng nở nụ cười lạnh mà đầy xấu xa: “Bây giờ, hãy khiến tất cả chuyện này hoàn toàn kết thúc tại đây đi!”

Chúc Minh Đức rùng mình, vội đáp lại: “Được!”

...

Nửa tiếng trước khi phiên tòa diễn ra, ba người Tống Hân Nghiên và luật sư Vệ gặp mặt.

Luật sư Vệ không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, thấy sắc mặt của ba người không tốt, tưởng bọn họ lo lắng, bèn nhìn Tống Hân Nghiên và nói: “Nghe nói bên ngoài có rất nhiều phóng viên, nếu cô cảm thấy áp lực quá lớn, có thể không cần lên tòa. Vụ án này không chỉ có chúng ta đổ dồn tất cả tinh lực và tâm huyết, bên phía Tưởng Thị cũng phái người vào theo, sẽ không có sai sót, bắt đối phương trả giá là bắt buộc.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không, tôi phải đi!”

Dạ Vũ Đình vào trước khi diễn ra phiên tòa đã bày đường cho cô, phiên tòa này mới là bắt đầu để bọn họ thật sự xé rách mặt nhau, cô chắc chắn phải đích thân đi làm chứng.

Khương Thu Mộc đi tới, nắm chặt tay của Tống Hân Nghiên: “Chúng tớ ở bên cậu, không cần sợ.”

Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, mỉm cười đầy ấm áp với cô ấy và Tống Dương Minh, gật đầu: “Có hai người ở đây, tớ không sợ.”

Phiên tòa khua chuông gõ mõ bắt đầu.

Vụ ra tòa buổi sáng là vụ Tưởng Minh Trúc trúng độc.

Tống Hân Nghiên là bị cáo lên tòa.

Sau khi phiên tòa đi hết tất cả các quy trình, thẩm phán hỏi đương sự hai bên còn có gì muốn nói không.

Tống Hân Nghiên hùng hồn mở miệng: “Thưa thẩm phán, các thành viên bồi thẩm đoàn. Thiết nghĩ nghe xong chứng cứ và lời tường thuật của hai bên, người hiểu cũng có thể nhìn ra, trong cả vụ án, tôi cũng là người bị hại. Tôi không có mua thuốc độc hạ độc, càng không tổn thương đương sự là bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc. Tôi xin ngài thẩm phán cho tôi và đứa trẻ bị tổn thương một sự công bằng. Loại hung thủ tổn thương trẻ con rồi còn đổ tội cho người khác như này, gây nguy hại nghiêm trọng tới sự yên ổn của xã hội, buộc phải nghiêm phạt!”

Tốc độ nói của cô không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt lại kiên định quyết tuyệt, mấy chữ cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Vũ Đình ở bên cạnh nghe thì mặt mày vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

Anh nhìn Tống Hân Nghiên, đáy mắt sôi sục cảm xúc.

Người phụ nữ này, quả nhiên càng ngày càng ác.

...

Vụ án qua xét xử một buổi sáng, rất nhanh đã xử lý xong.

Ninh Bội, Dạ Như Tuyết đầu độc bỏ thuốc Tưởng Minh Trúc, đổ tội cho Tống Hân Nghiên, chứng cứ đầy đủ.

Hai người ở trong khoảng thời gian bị tạm giam cũng sống không bằng chết.

Tưởng Tử Hàn không cho thả bọn họ, càng không định để bọn họ sống tốt.

Vì vậy mỗi ngày ở trong trại giam đối với bọn họ mà nói đều là ác mộng.

Mở phiên tòa khiến hai người thở phào, cực kỳ thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội và xin được khoan hồng.

Do tình tiết vụ án phức tạp, thẩm phán tuyên bố chọn ngày tuyên án.

Sau khi tan phiên tòa.

Dạ Vũ Đình chặn Tống Hân Nghiên ở cửa tòa án.

“Hân Nghiên, em cứ phải làm như vậy, ép Như Tuyết vào đường cùng sao?”

Tống Hân Nghiên bây giờ ngay cả tức cũng không tức giận nổi, thần sắc lạnh nhạt: “Anh Dạ sợ là không hiểu tôi, nếu tôi bị quấn tới phiền, có thể sẽ làm ra chuyện ngay cả bản thân tôi cũng không biết sẽ vô tình và thâm độc hơn nữa đâu.”

Cô nhướn mày, trong ánh mắt nhìn qua tràn ngập sự tà mị: “Anh chắc chắn muốn tôi cho anh một đáp án chứ?”

Dạ Vũ Đình thấy cô như vậy, vậy mà nhất thời bị chấn động.

Đợi khi hoàn hồn, lập tức cảm thấy vừa ngại ngùng vừa khó coi.

Anh ta bực bội, còn chuẩn bị nói cái gì đó thì thấy Dạ Nhất đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào: “Ông chủ.”

Anh ta kéo Dạ Vũ Đình sang một bên, mặt mày lo lắng đè giọng nói: “Khi phiên tòa diễn ra anh tắt điện thoại suốt, tôi không liên lạc được cho anh. Thời điểm đó, xảy ra chuyện rồi... có người lại ở trên mạng tung ra một loạt ảnh.”

Tuy không biết là ảnh gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Dạ Nhất, sắc mặt của Dạ Vũ Đình lập tức thay đổi.

Không quan tâm Tống Hân Nghiên nữa, vội vàng cùng với Dạ Nhất rảo bước đi ra ngoài.

...

Tống Dương Minh đã đặt nhà hàng ở gần tòa án.

Ba người Tống Hân Nghiên từ trong tòa án đi ra, tới nhà hàng ăn cơm.

Khi ăn cơm, Khương Thu Mộc không đè nén được sự kích động, khen một cái: “Nghiên, cậu có biết tớ sùng bái cậu chết rồi không, không ngờ cậu không chỉ cương ở trong phiên tòa, vừa rồi còn cương hơn với Dạ Vũ Đình. Cậu không biết đâu, tớ rất lo cậu mềm lòng!”

Cô ấy giơ ngón tay cái về phía Tống Hân Nghiên.

So với sự kích động của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh lại trầm ổn hơn rất nhiều.

Nhìn sự mệt mỏi trên mặt em gái, trong mắt anh ta vụt qua vẻ đau lòng: “Hân Nghiên mệt rồi, vụ án buổi chiều anh và luật sư Vệ đi là được, ăn xong hai em về nghỉ ngơi trước đi?”

“Không cần. Em...”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, vừa muốn từ chối---

Khương Thu Mộc đang lướt điện thoại đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Đù!”

Cô ấy chửi bậy, chia điện thoại cho Tống Hân Nghiên cùng xem: “Nghiên, ‘cậu’ lại lên hotsearch rồi!”

Tống Hân Nghiên vội ghé qua.

Tống Dương Minh cũng vội vàng rút điện thoại ra lướt.

Có người ẩn danh dùng tài khoản có tích xanh lại đăng một loạt ảnh của ‘Tống Hân Nghiên’ và Dạ Vũ Đình.

Phong cách của bức ảnh giống hệt ảnh chụp chung được tung ra trước đó, ngọt ngào, hạnh phúc.

Trên mặt hai người đều là sự đơn thuần và non nớt của tuổi thanh xuân.

Lần này không chỉ có ảnh, còn có câu chuyện.

Tài khoản có tích xanh trực tiếp công bố quá khứ của nhân vật nữ chính trong ảnh.

Cô ta không phải là Tống Hân Nghiên, mà là một người giống hệt với Tống Hân Nghiên, người phụ nữ đó tên là Nam Mặc Tầm.

Nam Mặc Tầm và Dạ Vũ Đình là quen nhau khi du học ở nước ngoài, hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh đã rơi vào tình yêu rực cháy.

Câu chuyện cô gái lọ lem và bạch mã hoàng tử, tất cả mọi người cuối cùng đều cho rằng bọn họ sẽ hạnh phúc sống bên nhau, tuy nhiên vận mệnh lại trêu đùa bọn họ.

Cô gái lọ lem cuối cùng không biết là mất tích hay là qua đời rồi.

Dù sao sống không thấy người, chết không thấy xác...

Phòng bao rơi vào khoảng lặng.

Khương Thu Mộc sau khi xem xong thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Dạ Vũ Đình, anh ta và Nam Mặc Tầm này sớm đã quen biết, hơn nữa Nam Mặc Tầm này còn là tình đầu của anh ta. Anh ta căn bản là coi Hân Nghiên thành...”

Thế thân!

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cũng vào lúc này hiểu được.

Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ trên ảnh: “Thì ra là như vậy... Nam Mặc Tầm sống chết không rõ, mà Dạ Vũ Đình vào lúc tuyệt vọng tới sắp phát điên thì đột nhiên nhìn thấy tớ.”

Cho nên anh ta không màng tất cả nghĩ mọi cách muốn có được cô.

“Có lẽ mới đầu anh ta là nhận nhầm tớ thành Nam Mặc Tầm, về sau tuy phát hiện không phải, nhưng vì tớ và Nam Mặc Tầm trông quá giống nhau, giữ tớ ở lại bên cạnh anh ta, anh ta nhìn tớ ít nhiều sẽ có chút an ủi...”

Ha ha, thật sự coi cô thành thế thân.

“Bụp!”

Khương Thu Mộc đấm một cái vào bàn: “Đồ khốn, bà đây sớm muộn gì sẽ xé anh ta ra!”

Tống Dương Minh lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên: “Không sao chứ?!”

“Không sao.”

Tống Hân Nghiên thở một hơi thật dài, trả điện thoại cho Khương Thu Mộc, cười tự giễu: “Trên đời này, quả nhiên không có tốt và xấu tuyệt đối. Có điều như vậy cũng tốt, em bây giờ cuối cùng cũng tin, anh ta để có được em mới không từ thủ đoạn là thật, nhưng nếu thích em thì thôi... Khá tốt, như vậy em cũng hoàn toàn không có gánh nặng nữa.”

Tống Dương Minh vòng qua bàn, an ủi xoa đầu của cô: “Đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng.”