Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 346




Tống Hân Nghiên mỉm cười lạnh nhạt với cô ấy, kiên trì.

Đối phương là Tống Thanh Hoa, bà ta làm như vậy, kế hoạch tuyệt đối sẽ không chỉ có một bước này.

Cô xem, bà ta sẽ có bước kế hoạch thứ hai.

Cô không xem, bà ta cũng sẽ có bước kế hoạch thứ hai.

Nếu đã muốn ứng chiến, không bằng đi chiến một cách rõ ràng.

Tống Hân Nghiên không nói ra những lời này, nhưng ánh mắt lại biểu đạt rất rõ ý tứ của mình.

Khương Thu Mộc đấu tranh một lát, cuối cùng không tình nguyện để ảnh vào trong tay cô.

Thần sắc của Tống Hân Nghiên từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt.

Cô bình tĩnh rút ảnh ra, bình tĩnh xem từng tấm.

Chỉ là sự trấn định được che đậy dưới sự bình tĩnh vào lúc nhìn thấy tấm ảnh thì vỡ vụn.

Trên ảnh chỉ có một người.

Một người phụ nữ trẻ trung còn xinh đẹp.

Người phụ nữ rất gầy, nhìn trông có vài phần cô đơn, một đôi mắt vừa to vừa tròn hơn nữa rất có thần tràn ngập sự sợ hãi và kinh hoàng.

Cô đang tản bộ, hoa cỏ xung quanh đều trở nên bình dị.

Điều duy nhất không ăn nhập với hình ảnh là cái bụng hơi nhô lên của cô.

Cô đang mang thai!

Đó là bức ảnh đầu tiên, người phụ nữ trên bức ảnh có bụng khoảng 4-5 tháng, bụng đã rõ, nhưng vẫn không quá lớn.

Tống Hân Nghiên lật qua tấm này, nhìn sang tấm thứ hai.

Vẻ mặt của người phụ nữ không có quá nhiều sự thay đổi, điều duy nhất thay đổi là cái bụng to đó, giống như úp cái nồi to vào, đối lập rõ ràng với vóc người mảnh mai của cô.

Tới bức ảnh thứ ba, bụng của cô đã lớn tới mức dọa người, nhìn mà sợ hãi, không nhịn được lo lắng cái bụng đó liệu có đột nhiên rơi xuống không.

Thời gian ghi trên ảnh, bức ảnh đầu tiên là dáng vẻ khi mang thai hơn ba tháng.

Bức thứ hai là 6 tháng.

Bức thứ ba là 8 tháng, sắp tới ngày sinh.

...

Huyết sắc trên mặt của Tống Hân Nghiên rút đi, bàn tay cầm bức ảnh không khỏi run rẩy.

Những hình ảnh bị cô cố gắng quên đi cũng lũ lượt xuất hiện ở trong đầu.

Những tháng ngày cô đơn, sợ hãi, mù mịt về tương lai đó...

Người trong ảnh là cô!

Lật về sau.

Cô nằm ở trên giường sinh, mồ hôi nhễ nhại, tóc bết dính vào mặt, bên cạnh giường sinh ngoài lớp vải vô trùng, máu đỏ đã thấm ướt tấm lót vô trùng...

Tấm tiếp theo.

Cô hoàn toàn ngất đi.

Hai đứa trẻ sơ sinh toàn thân đỏ hỏn, trên mặt dính đầy phấn rôm được bọc vào trong chăn, nằm ở bên cạnh cô.

Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của ba mẹ con bọn họ.

Tiếp sau đó, cũng là một bức ảnh cuối cùng.

Trong ảnh không có Tống Hân Nghiên, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ.

Cậu bé ngồi một mình trong đống gỗ xếp hình và chơi.

Đứa trẻ đó tầm khoảng 2-3 tuổi, mặt bị làm mờ đi.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm đứa trẻ trên bức ảnh, cơ thể không theo không chế mà lảo đảo.

“Hân Nghiên!”

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng đưa tay ra, mỗi người đỡ một bên.

Trên trán Tống Hân Nghiên dần dần đổ rất nhiều mồ hôi hột.

Những mảnh vỡ ký ức rối loạn giống như vật thể bay không xác định, va chạm vào trong đầu của cô.

Cứ cảm thấy có cái gì muốn phá ra, nhưng lại vào thời khắc quan trọng thì biến mất một cách vô hình.

Bức ảnh trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống.

Cô ôm cái đầu đau muốn nứt ra, liên tục dùng tay đánh vào đầu.

“Hân Nghiên, em làm sao vậy?!”

Tống Dương Minh túm tay đang giật tóc của Tống Hân Nghiên cưỡng ép khống chế cô, ôm vào trong lòng: “Khó chịu ở đâu, nói cho anh.”

Trong miệng Tống Hân Nghiên phát ra tiếng ư ư, giống như con thú nhỏ bị thương, khóc như không khóc.

“Anh Dương Minh, phải làm sao?!”

Mắt của Khương Thu Mộc đỏ lên, nước mắt ngân ngấn trong mắt.

Động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Tống Dương Minh chợt cúi người, bế Tống Hân Nghiên lên, đi vào một góc ở đằng sau bãi đỗ xe.

Nơi đó tương đối yên tĩnh, cũng không có ai đi tới.

Khương Thu Mộc sững người, cũng vội vàng nhặt ảnh trên đất rồi chạy theo.

Tống Hân Nghiên dựa vào thân một chiếc xe, điều tiết một lúc mới bình tĩnh lại.

Tống Dương Minh ở trong thời gian này, đã cầm lấy những bức ảnh trong tay Khương Thu Mộc, xem từng bức.

Sắc mặt của anh trắng bệch, trên mặt của người đàn ông luôn đanh thép đó vậy mà vụt qua một tia kinh sợ.

Anh ta siết chặt bức ảnh, mím chặt môi: “Cô quả nhiên biết chuyện Hân Nghiên trước kia từng sinh con!”

Chuyện này, anh ta cũng không biết!

Nếu không phải sau khi giải ngũ tiếp quản công ty trong lúc vô tình biết được, Hân Nghiên đoán chắc sẽ giấu anh ta cả đời!

Khương Thu Mộc đau lòng lau mồ hôi lạnh toát trên trán của Tống Hân Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện năm đó, nói không chừng là Tống Thanh Hoa sai người làm!”

Mi tâm của Tống Dương Minh nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.

Nghĩ tới sự tàn độc của Tống Thanh Hoa, loại chuyện này bà ta không phải không làm ra được.

Anh ta bỏ những bức ảnh vào trong bao, cất đi, nghiêm túc nói: “Hân Nghiên, còn nhớ lời em vừa rồi đã nói không? Đây có thể là cái bẫy của cô, em không thể trúng kế. Nếu cô dám dùng chuyện này để uy hiếp em, đối với chúng ta mà nói, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Ít nhất có một điểm đối với chúng ta mà nói là tin tốt, khiến chúng ta biết đứa trẻ còn sống tốt ở trên đời này có đúng không?”

Mắt của Tống Hân Nghiên đỏ hoe, nghiến chặt hàm răng, hai tay cũng siết thành nắm đấm.

Cô hận!

Nỗi hận trước nay chưa từng có!

“Anh, là bà ta! Nhất định là bà ta!”

Đoạn quá khứ đó, trừ cô và người bắt cô đi, không ai biết cả!

Ngay cả nhân vật như Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng, tra lâu như vậy cũng không có tin tức!

Nhưng Tống Thanh Hoa tại sao lại có những bức ảnh này?!

Vậy thì chỉ có một khả năng, bà ta là kẻ đứng sau hoặc người tham gia của năm đó!

Tống Hân Nghiên ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tống Dương Minh, khàn giọng hỏi: “Bà ta rốt cuộc là ai? Em rốt cuộc đã nợ bà ta cái gì? Bà ta tại sao muốn sắp đặt cái bẫy lớn như vậy để chơi em hại em...”

Nước mắt căm hận rơi xuống, cả người run rẩy.

Tống Dương Minh cực kỳ đau lòng, nhưng chỉ có thể trầm mặc.

Anh ta không biết, cũng không trả lời được.

Có điều một nghi hoặc cũng theo đó mà sinh ra: “Nếu cô đã để dì trở về bên cạnh em, bây giờ còn để em đi chữa bệnh cho dì, vừa làm người tốt để có được sự tin tưởng của em, hoặc nói là làm giảm sự cảnh giác của em, vừa lấy đứa trẻ ra uy hiếp, cô rốt cuộc muốn làm gì? Hoặc cô muốn cái gì?!”

“Phải, tại sao?!”

Khương Thu Mộc cũng ngây người, đầu óc lập tức phình to: “Chắc không phải người cô này của hai người có dính dáng với Dạ Khải Trạch chứ?! Cho nên mới giúp nhà họ Dạ như vậy?!”

Đầu óc của Tống Hân Nghiên rất loạn, nhất thời cũng không nghĩ ra.

Tống Dương Minh ngược lại nghiêm túc suy nghĩ khả năng này: “Khả năng không lớn.”

Anh ta lắc đầu: “Từ sự tiếp xúc của cô và Dạ Khải Trạch thì thấy, bọn họ không giống loại quan hệ đó. Dạ Khải Trạch đối với cô rõ ràng là cung kính hơn ám muội.”

Ba người đứng ở trong góc thảo luận nửa ngày cũng không đưa ra được kết luận.

“Cứ ở đây đoán cũng không phải là cách.” Tống Dương Minh thấy Tống Hân Nghiên mặt mày không tốt lắm thì nói: “Huống chi trạng thái bây giờ của em rất không tốt. Phiên tòa đừng tham gia nữa. Dù sao bất luận em có đi hay không, bên phía luật sư Vệ chứng cứ đầy đủ, kết quả cũng sẽ không có thay đổi gì.”

Tống Hân Nghiên do dự, vẫn chưa quyết định, một trận huyên náo ép về phía này.

Bước chân rối loạn, còn có các loại âm thanh hỏi han.

“Người ở đâu?!”

“Có người nhìn thấy bọn họ dừng ở góc bãi đỗ xe...”

“Tìm được rồi, ở bên này...”

Trong lòng ba người Tống Dương Minh bỗng cảm thấy không tốt, đang chuẩn bị rời đi thì bị một đám phóng viên tay cầm micro bút ghi âm vác máy quay vây không một kẽ hở.