Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 344




Tưởng Tử Hàn im lặng hai giây, cũng không nói gì nữa.

“Được.” Anh trầm thấp nói: “Nếu như vậy thì em có thể tin anh nhiều hơn một chút, anh không nói nữa. Về sau nếu thật sự có chuyện gì, ít nhất vẫn có người chứng kiến thứ ba chứng minh trong sạch cho anh.”

Lời này gần như là tự giễu.

Tống Hân Nghiên từ trong lời nói của anh nghe ra sự buồn bã yếu ớt.

Nhưng vậy thì như nào chứ?!

Cô lạnh lùng bật cười: “Ha, anh ngược lại không chịu thiệt, tinh giống như hồ ly!”

Tâm trạng của Tưởng Tử Hàn chuyển biến tốt, ghé vào tai của cô nhỏ giọng vạch trần cô: “Thật ra em vốn cũng có ý này, không phải sao?”

Hô hấp nóng bỏng của anh phả vào gò má cần cổ của cô, Tống Hân Nghiên run rẩy trong vô thức.

Không cần nhìn không cần sờ cũng biết ở đó chắc chắn nổi một mảng da gà da vịt chi chít.

Cô thẹn và tức.

Tên này chắc chắn cố ý!

Đẩy mạnh anh ra, vừa chuẩn bị cất bước rời đi thì điện thoại đổ chuông.

Tống Hân Nghiên nghe: “Đầu Gỗ...”

Lời còn chưa nói xong thì nghe thấy Khương Thu Mộc ở đầu bên kia nói nhanh: “Nghiên, cái gì cũng đừng hỏi, mau xem hotsearch.”

Cũng không nói nhiều, bắt được trọng điểm trực tiếp cúp máy.

Trái tim của Tống Hân Nghiên tối lại, lập tức vào facebook.

#Cậu ba nhà họ Dạ rải cơm chó#

#Cặp vợ chồng xứng đôi nhất Đế Đô#

...

Tống Hân Nghiên lười xem những bài viết câu like đó, trực tiếp ấn vào.

Nguyên nhân của sự việc là có người tiết lộ điện thoại của Dạ Vũ Đình, lộ ra lượng lớn các loạt hình ảnh ngọt ngào của anh ta và Tống Hân Nghiên khi ở bên nhau.

Ngay khi vụ việc lộ ra, các tài khoản có tích xanh cũng giảm lượng truy cập, xuất hiện các loại câu chuyện về sự tương thân tương ái của hai người.

Còn thỉnh thoảng chèn vào mấy bức ảnh ngọt ngào của hai người, có hình có chứng cứ, muốn khiến người khác không tin cũng khó.

Tống Hân Nghiên trực tiếp nhảy qua nội dung, phóng to một bức ảnh đó ra xem.

Ảnh là thật.

Bên trong quả thật là mặt của Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.

Hai người ôm nhau thân mật, nhìn trông vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào, nụ cười xinh đẹp đơn thuần trên mặt giống như bay ra khỏi bức ảnh.

Chỉ là...

Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Vũ Đình rõ ràng ấm áp hơn bây giờ và bản thân với vẻ đơn thuần trong ảnh, lập tức sững người.

Người này... không phải là cô!

Lướt tiếp, là ảnh cưới của hai người.

Bối cảnh màu đỏ rực, không có bất cứ kỹ thuật chụp ảnh kỹ xảo nào, nhưng lại chụp hai người vừa đẹp vừa hạnh phúc.

Khu bình luận tràn ngập lời chúc phúc ngưỡng mộ.

- -- Ngưỡng mộ quá đi, tại sao người đàn ông có tiền có nhan sắc đều có người trong lòng chứ, còn một đời một kiếp chỉ một người, đây là tiết tấu không để người bình thường sống nữa sao.

- -- Hic hic hic, cậu Đình tuyệt quá, quỳ một chân đi giày cho người trong lòng, miểu sát bạn trai trên toàn thế giới rồi, bất công quá!”

- -- Quả nhiên trai đẹp đều sẽ chia cho gái xinh, mẹ ơi, con xin được trẻ lại.

...

Tưởng Tử Hàn liếc cái thì nhìn ra người trong ảnh không phải là Tống Hân Nghiên, hừ lạnh: “Dạ Vũ Đình cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à.”

Lông mày của Tống Dương Minh nhíu chặt.

Đột nhiên sao lại bị người ta tung những bức ảnh này ra?

Trong mắt của Tống Hân Nghiên tràn ngập sự sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh.

Cô kiên định nói: “Đây không phải là tôi. Tôi trước giờ chưa từng chụp những bức ảnh này với anh ta. Một bức ảnh chụp chung thân mật duy nhất mà chúng tôi chụp là ảnh chụp đăng ký kết hôn ở ủy ban.”

Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh kết hôn màu đỏ rực.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên dấy lên ngọn lửa không tên.

Mặt mày anh lạnh lẽo, cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên ‘tách’ một tiếng, tắt máy.

Trên gương mặt đẹp trai tràn ngập sự khinh thường: “Vốn là không phải em, không có gì phải xem cả!”

Tống Dương Minh lần nữa nhìn sang anh, lộ ra thần sắc như có suy tư.

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng chú ý tới sự khác thường trong lời nói của Tưởng Tử Hàn.

Cô nhíu mày hỏi anh: “Anh có phải biết cái gì không?”

Tưởng Tử Hàn lại không nói nhiều, chỉ nói: “Em chỉ cần biết anh luôn tin em, tin một cách vô điều kiện là được. Anh biết em tuyệt đối không thể chụp ảnh như này với loại người đó.”

Tống Hân Nghiên: “...”

Tin tưởng cái thá gì.

Cô đã chụp loại ảnh nào với loại người nào chứ?!

Trong lòng nghẹn một cục, không nhả ra được, không nuốt xuống được, có điều lúc này chuyện quan trọng nhất không phải là cãi nhau với anh.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt của Tưởng Tử Hàn: “Không đúng, anh chắc chắn có chuyện gì đó giấu tôi.”

Tưởng Tử Hàn cười hờ hững, cưng chiều xoa đầu của Tống Hân Nghiên, vừa dịu dàng vừa kiên định: “Mặc kệ là gì, anh cũng sẽ không hợp lại với Dạ Vũ Đình để chơi khăm em.”

Tống Hân Nghiên: “...”

Tưởng Tử Hàn dịu giọng nói: “Những chuyện này em đừng nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Mấy ngày này, em cố gắng ở bên dì. Giáo sư Ellis ở Đế Đô còn có mấy buổi tọa giảng, sau Noel sẽ về nước. Đến lúc đó, anh sẽ đích thân tiễn giáo sư Ellis một đoạn, dì cũng sẽ đi cùng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho dì rồi sẽ quay về.”

Trong lòng đè chuyện, Tống Hân Nghiên vô cùng bực bội: “Đã nói không cần. Thứ nhất, chuyện của mẹ tôi là chuyện của bản thân tôi. Anh giúp chúng tôi tìm bác sĩ, tôi rất cảm kích, nhưng những chuyện này tự tôi sẽ xử lý, không cần anh nhúng tay. Thứ hai, tôi không muốn cứ nợ ân tình của anh, tránh cho sau này lấy người của người phải nhường người. Thứ ba, anh không có lý do để làm những điều này.”

Cô giật lại điện thoại, giơ lên, có chút tự giễu: “Những bức ảnh này tung ra, tôi đã có thể thấy được trước người khác sẽ viết về tôi như nào. Nếu lúc này anh còn muốn chen một chân vào nữa, vậy cột sống của tôi chắc sẽ bị nước bọt của những người trên mạng nhổ cho gãy.”

Nói xong, cô muốn đi.

Tưởng Tử Hàn vô thức muốn đuổi theo.

Tống Dương Minh bước lên một bước, cản anh lại: “Cậu Tưởng, em gái của tôi không phải là bông hoa nuôi trong nhà kính. Em ấy có chủ kiến, biết tự suy nghĩ. Tuy cậu quả thật xuất phát từ ý tốt muốn giúp em ấy, nhưng xin hãy dừng đúng lúc, có vài chuyện, vẫn là để tự em ấy xử lý thì tốt hơn.”

Tưởng Tử Hàn dừng lại, nhớ tới thần sắc vừa lạnh lùng vừa kiên đình của Tống Hân Nghiên vừa rồi, trong lòng rất bực bội.

Nhưng anh cũng biết, Tống Dương Minh nói không sai.

“Được.”

Cô muốn tự mình xử lý thì anh buông tay để cô làm.

Anh lướt qua Tống Dương Minh, cất giọng nói về phía Tống Hân Nghiên đã đi được mấy bước: “Thời gian ra nước ngoài được xác định anh sẽ thông báo cho em.”

Tống Hân Nghiên không quay đầu, chỉ có thể cúi đầu bước đi vô định.

...

Tống Dương Minh lái xe đưa Tống Hân Nghiên về.

Trên đường trở về.

Tống Dương Minh vừa lái xe vừa an ủi: “Không cần lo lắng, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cùng đối mặt với em.”

Anh không giỏi an ủi, dỗ con gái nên cũng không nói ra được lời hay ho gì.

Nhưng trong lời nói bình dị này lại chứa đựng sức mạnh khiến người khác yên tâm.

Tống Hân Nghiên trầm mặc ngồi ở ghế lái phụ, một lúc lâu sau mới đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang anh trai nhà mình: “Anh, nếu người trong ảnh không phải là em, vậy liệu có khi nào là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất giống em không?”

Khi nhìn thấy bức ảnh đó, cô thật sự ngỡ ngàng một trận, dòng suy nghĩ cũng hoàn toàn loạn rồi.

Nhưng có một ý nghĩ cứ không chịu theo khống chế mà xung kích vào thần kinh của cô, giống như đang nói với cô, cô đã bỏ qua cái gì đó.

Bây giờ bình tĩnh lại một chút, cô nghĩ, cô cuối cùng đã biết mình đã bỏ qua cái gì.

Từ lần đầu tiên gặp Dạ Vũ Đình, ánh mắt dịu dàng tới kỳ lạ của người đàn ông này, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô tới thất thần, và hành vi bệnh hoạn từ thủ đoạn cũng phải trói cô ở bên cạnh, vào lúc này dường như cũng có lời giải thích.

Dạ Vũ Đình coi cô thành người khác?