Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 335




Sau khi nhận được tin tức, Tưởng Diệc Sâm liền đội mũ, đeo khẩu trang và kính vội vã chạy đến trong đêm.

Sau khi vào phòng bệnh, anh ta vội vàng tháo khẩu trang và kính, đặt thuốc bổ mình mang tới lên đầu giường Tống Thanh Hoa, nịnh nọt: “Tống tổng, thật sự xin lỗi, bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta có hơi đặc biệt nên vẫn không dám đến thăm bà, bà khỏe rồi chứ ạ!”

“Chát!”

Tống Thanh Hoa ngồi thẳng người dậy, vung tay cho anh ta một bạt tai.

“Thằng ngu!” Bà ta nổi giận.

Tuy nói không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt lại u ám đáng sợ.

Tưởng Diệc Sâm bị đánh choáng váng đầu óc, trong mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn, nhưng lại không biểu hiện ra trên mặt, mà ngược lại còn thận trọng nhún nhường.

“Tống tổng, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết em ba sẽ vì đứa con hoang kia mà lại dám làm ra chuyện điên rồ như vậy!”

Tống Thanh Hoa khịt mũi, vẻ mặt lạnh lẽo!

Bà ta phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài canh giữ.

Trong phòng chỉ còn lại bà ta và Tưởng Diệc Sâm.

“Tống Hân Nghiên là con hoang?”

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nheo mắt lại, lúc nói chuyện cũng không dám mở miệng quá to, giọng nói cứng nhắc lại không rõ ràng: “Tưởng Diệc Sâm, cậu biết rõ giữa bọn nó có quan hệ đặc biệt thì ngay từ đầu không nên để cho bọn nó kết hôn chứ!”

Tưởng Diệc Sâm vô tội nói: “Chuyện này thật oan uổng cho tôi quá, họ kết hôn ở Hải Thành, vả lại còn kết hôn chớp nhoáng nên không ai biết cả. Nhưng mà không phải bây giờ đã ly hôn rồi sao, kết quả vẫn giống nhau, khác đường cùng đích. Chỉ là không biết sau này bọn họ có gây ra chuyện gì…”

Tống Thanh Hoa mấp máy môi, muốn cười khẩy nhưng không dám: “Thằng em trai ngoài giá thú của cậu cũng không tầm thường nhỉ, bao nhiêu năm ở thủ đô nhưng tôi chưa từng thấy ai không sợ tôi, không cho tôi mặt mũi. Thế nhưng cậu ta vì Tống Hân Nghiên lại không nghĩ tới hậu quả, tuy rằng có chút bốc đồng, nhưng cũng có phần chính trực! Chỉ là…”

Trong mắt tản ra sát khí: “Bản tính chính trực kia không nên dùng với tôi!”

“Ai nói không phải đâu.”

Tưởng Diệc Sâm phụ họa, nhưng trong lòng lại cười khẩy: “Thật không biết điều!”

Anh ta chê bai Tưởng Tử Hàn và không tiếc lời nịnh nọt Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa nhìn Tưởng Diệc Sâm: “Xử cậu ta, tôi giúp cậu lấy lại Tưởng Thị.”

Ah!

Tưởng Diệc Sâm càng mỉa mai trong lòng, nhưng anh ta lại giả vờ vui mừng: “Thật sao?”

“Tôi có lừa cậu bao giờ chưa?”

Tưởng Diệc Sâm oán thầm trong lòng, đúng là chưa từng lừa, nhưng cũng không thực hiện được bao nhiêu.

Họ đã bí mật hợp tác với nhau nhiều năm nay, nếu bà ta thật sự muốn giúp mình thì đã không đợi đến bây giờ.

Anh ta chỉ là một con tốt thí mà thôi.

Hơn nữa, anh ta đã an bài nhiều năm nay, muốn lấy lại Tưởng Thị lúc nào mà chả được, cần gì bà điên này khoa tay múa chân?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn nịnh nọt tâng bốc bà ta: “Đương nhiên không có rồi, Tống tổng, bà yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi, đảm bảo xử lý gọn gàng sạch sẽ, chỉ là…”

Anh ta giả vờ đắn đo: “Tưởng Tử Hàn đã khác xưa rất nhiều, lấy thực lực của cậu ta bây giờ, muốn đến gần cậu ta cũng khó chứ đừng nói đến tìm cơ hội xuống tay. Nhưng Tống tổng thì khác, lấy năng lực của bà, chỉ cần vài phút là có thể tiêu diệt được thằng em họ này của tôi rồi. Chi bằng Tống tổng ra tay, tôi ở sau hỗ trợ, nhất định sẽ phối hợp ăn ý!”

Tống Thanh Hoa bị thằng oắt con này chọc tức đến nỗi suýt tắt thở.

Bà ta kìm nén cơn giận, thở dài: “Diệc Sâm, quả nhiên cậu đã không còn đoàn kết với tôi nữa, từ khi nào tôi đã khiến cậu cảm thấy không đáng tin như thế?”

Tưởng Diệc Sâm vội vàng giải thích: “Tống tổng, bà đang nói cái gì vậy chứ, chúng ta hợp tác nhiều năm nay, tôi không tin bà thì còn có thể tin tưởng ai nữa đây? Không phải là tôi không muốn làm, mà là khả năng của tôi thực sự có hạn. Bà cũng biết sau khi chú hai mất, toàn bộ Tưởng Thị đều rơi vào tay Tưởng Tử Hàn, tôi thực sự có hơi sợ cậu ta…”

Nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của anh ta, Tống Thanh Hoa bỗng thấy tức giận, không nhịn được mắng thầm trong lòng!

“Muốn làm việc lớn thì phải mở rộng tầm nhìn. Nếu đã không có gan lấy mạng Tưởng Tử Hàn thì có thể đổi cách khác.”

Tưởng Diệc Sâm chột dạ hỏi ý kiến: “Ví dụ?”

Tống Thanh Hoa cười khẩy, nốt mụn nước trên miệng cũng chảy máu vì hành động này.

Bà ta hít một ngụm khí lạnh, sự lạnh lùng và hận thù hiện lên trong mắt: “So với cái chết thì hành hạ cậu ta sống không bằng chết mới càng hả giận hơn! Tôi nhất định sẽ khiến Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên phải hối hận vì đã đến với thế giới này! Tôi cũng sẽ khiến nhà họ Tưởng các người đã phải trả giá đắt!”

Tưởng Diệc Sâm giật giật mí mắt, anh ta vội vàng cầu xin: “Tống tổng, nhà họ Tưởng vô tội, đó đều là ý của Tưởng Tử Hàn. Xin bà giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người nhà họ Tưởng.”

Tống Thanh Hoa không tiếp lời, không biết đang nghĩ gì, cười nói: “Vốn tưởng chuyến đi về nước lần này sẽ rất nhàm chán, nhưng ai ngờ lại lòi ra được một đối thủ khó chơi như thế. Nếu cậu ta đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cậu ta đến cùng!”

Giọng nói của bà ta vốn đã không rõ, lúc này lại có chút mơ hồ, mang theo chút áp bức…

Khi Tưởng Diệc Sâm ra khỏi phòng bệnh, vẻ cẩn thận dè dặt trên mặt cũng biến mất ngay lập tức.

Mặt mày u ám, nghiến răng chửi bới: “Bà điên này càng ngày càng điên rồ. Mấy năm qua nắm đầu mấy ông già của các gia tộc lớn ở thủ đô xoay mòng mòng, vậy mà bây giờ lại bị một tên nhóc bức đến độ người không ra người ma không ra ma, chỉ sợ sẽ điên hơn!”

Anh ta vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi đi thẳng.

Tống Thanh Hoa không đáng tin, anh ta phải lên kế hoạch cho bản thân trước đã.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tưởng Diệc Sâm mới sáng lên một chút.

Cũng may là anh ta đã có chuẩn bị, trên tay đang có một lá bài tốt.

Đó là… con của anh ta, Tưởng Minh Triết!

Nhất định phải hoàn thành trước khi Tống Thanh Hoa đánh chủ ý lên thằng bé.



Phòng bệnh của Khương Thu Mộc.

Trời sáng, Cố Vũ Tùng đã mang bữa sáng đến.

Tống Hân Nghiên nhìn bạn thân của mình vẫn chưa tỉnh dậy, cô đè thấp giọng: “Cậu Cố, anh cũng quá…”

Ân cần rồi.

Cố Vũ Tùng đè thấp giọng: “Tôi đã chào hỏi bên bệnh viện và bác sĩ rồi, hôm nay họ sẽ làm kiểm tra cho cô Giang, tôi cũng đã mời hộ lý rồi, sau này cô đỡ phải vất vả chạy đi chạy về làm kiểm tra nữa…”

Tống Hân Nghiên cạn lời: “Cậu Cố, Đầu Gỗ chỉ bị cảm lạnh thông thường mà thôi, cần gì phải xét nghiệm nhiều như vậy?”

Cố Vũ Tùng cau mày nói: “Tối qua tôi đã đọc báo cáo khám bệnh của cô ấy, từ báo cáo xét nghiệm máu có thể thấy cô ấy bị thiếu oxy trong máu, lúc làm kiểm tra đúng lúc phát sốt, nên số liệu khác cũng không chính xác, cho nên tôi sắp xếp kiểm tra lại lần nữa cho yên tâm.”

Tống Hân Nghiên muốn hỏi anh ta yên tâm cái gì.

Đầu Gỗ có quan hệ gì với anh ta đâu!

Chưa kịp nói gì, Khương Thu Mộc nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.

Tống Hân Nghiên không rảnh nói chuyện với Cố Vũ Tùng nữa, cô đi tới hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ngủ một giấc, Khương Thu Mộc cảm thấy tinh thần sảng khoái, vừa mở mắt ra, đầu óc minh mẫn, không còn mơ hồ như hôm qua nữa

Chỉ là sau khi sốt cao, cơ thể vẫn mềm nhũn.

Cô ấy cười giễu, nâng cánh tay yếu ớt lên: “Đã đỡ nhiều rồi, ốm một trận, tớ mới hiểu sâu sắc cái câu bệnh tật đến như long trời lở đất, nhưng đi chậm như tơ quay, cơ thể tớ quá yếu.”

Nói rồi cô ấy hít hít: “Mùi gì vậy? Thơm quá đi.”

Bụng cũng đúng lúc phát ra tiếng kêu ọp ọp.

Tống Hân Nghiên quay lại nhìn Cố Vũ Tùng, mỉm cười nhường lại vị trí cho anh ta.