Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 333




Cố Vũ Tùng lao vào như một cơn gió, anh ta đi tới trước giường bệnh: “Khương Thu Mộc thế nào rồi? Đỡ sốt chưa?”

Nói rồi đưa tay ra sờ trán của Khương Thu Mộc, anh ta chau mày kiểm tra.

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta đầy quái lạ, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và phòng bị: “Sao cậu Cố biết Đầu Gỗ bị ốm vậy?”

Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy!

Cố Vũ Tùng không suy nghĩ gì: “Đây là bệnh viện. Bất cứ bệnh viện nào có xuất hiện tên của mọi người thì tôi cũng sẽ được biết ngay lập tức.”

Tống Hân Nghiên chau mày.

Sao lời này lại nghe có vẻ quen tai thế nhỉ?

Cô suy nghĩ một lúc, không phải quen tai mà đây chính là câu nói của Tưởng Tử Hàn.

Chỉ là lần này người nói câu này chuyển thành Cố Vũ Tùng, còn đối tượng được quan tâm là Khương Thu Mộc.

Trong lòng Tống Hân Nghiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Còn phía bên này, Cố Vũ Tùng đã lấy ống nghe ra, định cho vào bên trong cổ áo bệnh nhân của Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên vội vàng bình tĩnh lại, nắm lấy cổ tay của anh ta: “Cậu Cố, cậu làm vậy có phải là hơi quá rồi không? Bác sĩ đã khám cho Đầu Gỗ rồi, cũng đã dùng thuốc rồi, bệnh của cô ấy đã được kiểm soát rồi. Cậu đến thăm được cô ấy chúng tôi đã rất cảm kích rồi nhưng cậu đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô ấy.”

Cố Vũ Tùng chau mày khó chịu: “Tôi phải tự mình kiểm tra thì mới yên tâm được, nhỡ đâu các cô gặp phải lang băm thì sao?”

Nỗi nghi hoặc trong lòng Tống Hân Nghiên càng lớn hơn.

Cố Vũ Tùng đã thoát ra khỏi cánh tay của Tống Hân Nghiên.

Anh ta thu ống nghe lại, áp vào lòng bàn tay mình ủ một lát, chắc chắn không buốt tay rồi thì mới áp lên lồng ngực Khương Thu Mộc, cẩn thận nghe.

Tống Hân Nghiên nhìn vẻ chăm chú, cẩn thận của anh ta, nhất thời không biết nên nói gì.

Kiểm tra một lượt xong, khuôn mặt căng thẳng của Cố Vũ Tùng mới trở nên thoải mái hơn: “Đúng thật chỉ là do khí lạnh vào người nên mới sốt thôi.”

Anh ta thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Tống Hân Nghiên, tươi cười nói: “Chị dâu về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại trông là được rồi.”

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Hân Nghiên đã biến thành một suy đoán gì đó.

Cô nhướng mày, chỉ vào bản thân mình rồi lại chỉ vào Cố Vũ Tùng: “Quan hệ của tôi và Đầu Gỗ với quan hệ của cậu và Đầu Gỗ, cậu Cố, cậu cảm thấy tôi có thể yên tâm khi giao bạn thân tôi cho cậu không?”

“Vì sao không thể chứ?”

Cố Vũ Tùng trả lời không chút suy nghĩ, sau đó ngừng lại.

Mối quan hệ của anh ta và Khương Thu Mộc cùng lắm cũng chỉ là những người quen biết, thậm chí còn không được coi là bạn bè.

Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin để đứng trước mặt Tống Hân Nghiên khiêu khích cô chứ?

Một người từ trước đến giờ không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh Hàn như cậu cả Cố đây tự nhiên lại hụt hơi, giọng nói lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi không phải cũng là bác sĩ sao? Đương nhiên là bác sĩ sẽ hiểu rõ cách để chăm sóc bệnh nhân hơn rồi.”

“Đúng là cậu là bác sĩ nhưng cậu còn là một người đàn ông, một người đàn ông độc thân, cậu chắc chắn là mình không thấy xấu hổ và có cơ sở để chăm sóc một người phụ nữ độc thân như Khương Thu Mộc sao?”

Cố Vũ Tùng: “…”

“Ha ha…”

Anh ta cười khan: “Không phải đàn ông thì càng có ưu thế sao, so về sức lực thì tôi khỏe hơn chị nhiều…”

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, một lời khó nói hết.

Bạn thân cô chân không đi được hay không thể tự đi vệ sinh?

Con mắt nào anh ta nhìn ra là Đầu Gỗ cần một người thật khỏe mạnh trông coi chứ!

Lại còn là đàn ông nữa chứ!

Tống Hân Nghiên hít sâu vào một hơi, chớp mắt rồi tò mò hỏi: “Cậu Cố, có phải là cậu thích Đầu Gỗ nhà tôi không?”

Cố Vũ Tùng: “!”

Sấm nổ đùng đùng, giống như có thứ gì đó đập lên đầu anh ta.

“Tôi… cô ấy… làm sao có thể chứ!”

Cố Vũ Tùng lắp bắp phủ nhận: “Chúng tôi… chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường quan tâm lẫn nhau một chút thôi mà. Hơn nữa không phải tôi cũng là bác sĩ sao, bản năng của một bác sĩ khiến tôi nhìn thấy bệnh nhân là không kìm được…”

“Hầy!”

Mặc dù Tống Hân Nghiên thở dài ra một hơi nhưng cô lại khẽ cười: “Nếu lời này là do những bác sĩ khác nói ra thì tôi còn tin được một nửa. Nhưng những lời này được nói ra từ miệng cậu Cố cậu thì nói thật là không có một phần trăm đáng tin nào cả.”

Cô nháy mắt trêu chọc: “Còn nữa, sự quan tâm của cậu có vẻ hơi đi quá giới hạn rồi đấy. Tên của Đầu Gỗ vừa xuất hiện ở trong bệnh viện thì cậu làm như được Hotsearch gợi ý, lập tức nhận được thông tin. Người biết thì còn cho rằng là cậu quan tâm, người không biết còn tưởng rằng cậu có ý đồ xấu xa đấy. Cậu nói xem đây không phải là thích thì là gì?”

Cố Vũ Tùng hoàn toàn ngơ ngác, anh ta đứng thừ ra, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Đây chính là thích sao?

Ánh mắt của anh ta vô thức nhìn xuống gương mặt trắng nhợt vì bệnh của Khương Thu Mộc.

Đúng là sáng và đẹp nhưng cũng không phải là đại mỹ nhân tuyệt sắc gì.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới.

Thân hình này….

Phía trước mặc dù đỡ hơn cái sân bay một chút nhưng phía sau lại không có độ cong…

Eo… eo miễn cưỡng coi như là cũng có nhưng so với những thục nữ con nhà giàu có hay những ngôi sao trên mạng thì cô còn thua xa.

Đúng, một cô gái không có gì xuất sắc như vậy, làm sao anh ta có thể thích được chứ.

“Không thể nào.” Cố Vũ Tùng phủ định chắc chắn.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Có thể hay không thì trong lòng cậu là biết rõ nhất. Cậu Cố, nếu như cậu với Đầu Gỗ chỉ là bạn bè quan tâm lẫn nhau thì tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cậu. Nhưng nếu cậu thật sự thích cô ấy… thì cậu phải cân nhắc cho thật kỹ. Trước khi cậu chắc chắn có thể cho cô ấy được một cuộc sống an ổn, hạnh phúc thì đừng tùy tiện biểu lộ tình cảm của mình.”

Cảm giác căng thẳng trong lòng Cố Vũ Tùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận xâm chiếm.

“Cô Tống, chị đừng cho rằng chuyện tình cảm của mình lung tung, lộn xộn thì có thể hiểu được và chất vấn người khác.”

Hừ!

Đây là thẹn quá hóa giận sao?

Tống Hân Nghiên bị nói lại như vậy nhưng cũng không tức giận, ngược lại cô còn cười gian manh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhiều chuyện: “Vậy rốt cuộc có phải là cậu thật lòng thích Đầu Gỗ không?”

“Đã nói là không phải rồi mà, 100%, 1000% là không!”

Cố Vũ Tùng gấp gáp phủ nhận và còn cảnh cáo thêm: “Cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói năng bừa bãi, chị đừng lan truyền linh tinh…”

“Được rồi, không phải thì tốt.”

Cố Vũ Tùng lại tức giận: “Cái gì mà không phải thì tốt?”

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì trên giường bệnh, Khương Thu Mộc ú ớ một tiếng rồi tỉnh lại.

Sau cơn sốt cao, tinh thần cô uể oải, đầu óc cũng phản ứng chậm.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy môi cô bong đến sắp nứt ra, vội vàng lấy cốc nước bên cạnh tới, cắm thêm chiếc ống hút rồi đưa cho cô: “Cậu uống nước trước đi.”

Khương Thu Mộc dựa vào tay cô, uống được gần một nửa ly nước, đầu óc mơ màng mới tỉnh táo hơn một chút.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên thức đêm tới đỏ cả mắt, Khương Thu Mộc nắm tay cô, cô khẽ ho một tiếng rồi an ủi: “Tớ không sao, có lẽ là do ban ngày phơi gió lạnh nên mới như vậy.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, cô khẽ đáp lại.

Khương Thu Mộc cười yếu ớt, cô buông tay ra, hai mắt chuẩn bị nhắm lại.

“Đừng ngủ vội.”

Cố Vũ Tùng tiến lên phía trước, cố đỡ Khương Thu Mộc từ giường bệnh lên, để cô dựa vào lòng mình: “Uống thuốc trước đã.”

Anh ta đưa chỗ thuốc đã chia sẵn sang.

“Không muốn đâu.” Khương Thu Mộc chau mày, quay mặt đi.

Viên thuốc màu trắng và màu vàng thì còn được, nhưng không ngờ còn có viên màu xám.

Loại thuốc đó vừa đắng còn vừa thối, cô uống một viên là có thể nôn cả một ngày.

Cố Vũ Tùng kiên nhẫn dỗ dành: “Hiện giờ giọng của cô đã khản đặc cả rồi, bây giờ không uống có khi ngày mai còn càng không nói được gì. Thuốc này có hiệu quả rất tốt, uống xong đi ngủ, ngày mai tỉnh lại sẽ ổn thôi.”

Lúc nói chuyện, anh ta đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhân lúc Khương Thu Mộc không để ý, bóp miệng cô ra nhét thuốc vào trong.

Vị đắng dần lan ra.

“Oẹ…”

Khương Thu Mộc nôn khan, định nhổ ra ngoài, cô hét lên: “Cái đồ khốn nạn nhà anh, muốn đầu độc bản cung…”

Một cái tát giáng xuống mặt của Cố Vũ Tùng.

“Bốp!”

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Cố Vũ Tùng ngơ ngác.

Tống Hân Nghiên cũng thừ người ra.

Sau một giây sững sờ, cô vừa đau lòng vừa thấy buồn cười rồi vội vàng đưa nước cho Khương Thu Mộc.