Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 330




Sân bay quốc tế Thủ Đô.

Lệ Anh Vũ đeo kính râm vừa bước ra khỏi hành lang VIP thì bị một nhóm người mặc đồ đen chặn lại.

“Lệ thiếu gia khổ cực rồi, thiếu gia nhà tôi kêu chúng tôi tới đón ngài.”

Đối phương mặt vô cảm máy móc nói.

Lệ Anh Vũ sững sờ.

Anh ta đã nói với Dạ Vũ Đình thời gian máy bay sẽ hạ cánh, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ cử người đến đón. đam mỹ hài

Tự dưng có chút được sủng mà sợ.

Anh ta lập tức khách sáo gật đầu: “Được, khổ cực cho các anh rồi.”

Đi theo đối phương đến bãi đậu xe.

Người vệ sĩ bước tới trước một chiếc RV và mở cửa sau.

Lệ Anh Vũ không nghĩ nhiều liền cúi xuống đi vào.

Vừa bước vào, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Ngồi trên ghế sô pha của xe không phải là Dạ Vũ Đình mà là Lục Minh Hạo với khuôn mặt baby.

Bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn cường tráng.

Lục Minh Hạo lúc này đang mê mẩn trò chơi trên điện thoại di động của mình, rút tí thời gian ngẩng đầu lên, liếc Lệ Anh Vũ một cái.

“Chờ một chút, tôi đánh xong trận này rồi nói.”

Lệ Anh Vũ: "..."

Bây giờ anh ta xuống xe còn kịp không?!

Lệ Anh Vũ trong lòng sợ hãi, lúng túng cười hỏi: “Cậu Lục có dặn dò gì thì nói một tiếng là được, tại sao lại đích thân tới đón máy bay.”

Lục Minh Hạo không nói gì, sau khi trò chơi kết thúc, mới nở nụ cười giả tạo đáp: “Mặt của anh thật lớn.”

Anh cất điện thoại đi: “Hỏi anh một chuyện, lúc đầu anh đã giới thiệu Tống Hân Nghiên làm quen với Dạ Vũ Đình đúng không?”

Lệ Anh Vũ sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên dự cảm không lành.

Không đợi anh nói chuyện, Lục Minh Hạo đã lười biếng nhắc nhở: “Đừng nói dối, tôi bắt anh tới đây để hỏi được, thì nhất định đã biết vài thứ. Hơn nữa, hôm nay khi anh đến Thủ đô, cũng là Dạ Vũ Đình bảo anh tới, đồng thời hứa sẽ cho nhà họ Lệ anh một vài dự án?!”

Một lớp mồ hôi lạnh toát ra trên lưng Lệ Anh Vũ.

Không dám suy nghĩ quá lâu, anh ta nhanh chóng nói: “Quả nhiên không có chuyện gì giấu giếm Cậu Lục.”

Anh ta rất biết thời thế, mặc dù anh ta vẫn có một chút quyền lực ở Hải Thành, nhưng trước những kẻ quyền thế ở thủ đô anh ta không có tí trọng lượng nào, cũng không dám tranh đấu.

“Chẳng qua có một điểm Cậu Lục nói sai. Không phải tôi chủ động giới thiệu cô Tống cho cậu ba Dạ, mà là anh ấy biết tôi quen cô Tống nên đặc biệt tới tìm tôi. Tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Lần này đến thủ đô không phải vì cậu ba Dạ, mà là để giúp cháu trai của tôi Hoắc Tấn Trung...

“À!”

Lục Minh Hạo hừ lạnh.

Người vệ sĩ bên cạnh bất ngờ tung một cú đấm vào bụng Lệ Anh Vũ.

“Hự!”

Lệ Anh Vũ đau đớn rên rỉ, không chịu nổi cúi xuống.

Lục Minh Hạo nhàn nhã bắt chéo chân, chậm rãi nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, nói thật đi anh mới bớt khổ.”

Anh ta để hai chân xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng khuôn mặt baby, ngây thơ vô hại nói: “Nếu như anh hợp tác với tôi, ta sẽ cho anh lợi ích gấp ba lần Dạ Vũ Đình cho anh. Nếu anh muốn chống đối tôi, không những anh không thu được một chút lợi ích nào từ Dạ Vũ Đình, mà nếu tôi không vui, có lẽ sẽ khiến anh nhận lấy đau khổ gấp mười lần.”

Lục Minh Hạo mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ càng ôn hòa: “Nếu tôi muốn động vào nhà họ Lệ của cậu, trong vòng ba ngày, Lệ Thị các cậu sẽ biến mất hoàn toàn trên thị trường.”

Khuôn mặt thì hiền lành, nhưng từng lời nói lại đầy uy hiếp.

Lệ Anh Vũ sắc mặt tái nhợt, gần như không nghĩ ngợi gì, lập tức quay người lại: “Cảm ơn Cậu Lục xem trọng. Có thể hợp tác với Lục Thị là ba đời nhà tôi có phúc. Mỗi câu của Cậu Lục, núi đao biển lửa Lệ Anh Vũ tôi cũng không từ…”

Dạ Vũ Đình và Lục Minh Hạo hoàn toàn không thể so sánh được.

Tuy đều là gia tộc bậc nhất ở thủ đô, nhưng nhà họ Dạ lại có ba anh em, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Nhưng Lục Minh Hạo thì khác, anh ta là thái tử của nhà họ Lục.

Ngoài ra, nhà họ Lục có quan hệ tốt với nhà họ Tưởng và nhà họ Tô, Lục Minh Hạo là anh em thân thiết của Tưởng Tử Hàn và Tô Thần Nam.

Đắc tội nhà họ Lục tức là đắc tội nhà họ Giang và nhà họ Tô.

Một lúc mà đắc tội ba nhà trong tứ đại tài phiệt thủ đô.

Nếu thế thì Ngọc Hoàng đại đế có lẽ cũng không cứu nổi nhà họ Lệ.

Lục Minh Hạo hừ lạnh một tiếng: “Anh biết tại sao vừa rồi không đánh vào mặt anh không?”

Lệ Anh Vũ nhảy số cực nhanh: “Dạ Vũ Đình biết tôi đã đến thủ đô, nếu không đi gặp anh, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của anh ta. Cho nên Cậu Lục muốn tôi tiếp tục trở về bên cạnh Dạ Vũ Đình như thể không có gì xảy ra, làm nội ứng cho anh?”

Khuôn mặt búng sữa của Lục Minh Hạo nụ cười chân thành hơn: “Chẳng trách Dạ Vũ Đình lại tìm anh, quả nhiên có ngộ tính.”

Anh ấy đứng dậy vỗ vỗ vai Lệ Anh Vũ: “Để khích lệ anh, tối nay tôi sẽ tặng anh vài người phụ nữ.”

Lệ Anh Vũ ngập ngừng nhìn Lục Minh Hạo.

Lục Minh Hạo cong môi nở nụ cười.

Khuôn mặt trẻ thơ đó trông vô cùng ngây thơ.

Lệ Anh Vũ không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng cự tuyệt: “Cảm ơn Cậu Lục yêu thích, nhưng trước giờ tôi không có hứng thú với nữ sắc.”

“Chậc chậc, thật đáng tiếc.”

Lục Minh Hạo thở dài, đột nhiên nghĩ: “Chẳng lẽ là anh thích người như Dạ Vũ Đình?”

Lệ Anh Vũ sững sờ.

Rốt cuộc mạch não của Cậu Lục này kiểu gì vậy?!

Không có hứng thú với nữ sắc bằng thích đàn ông?!

Lục Minh Hạo ân cần nhắc nhở: “Vậy anh phải cẩn thận hơn, Dạ Vũ Đình bây giờ không hề nhân đạo, cẩn thận đè anh thành công, vậy rất mệt.”

Lệ Anh Vũ: "..."

Anh lại bất giác rùng mình một cái: “Cậu Lục... Cậu Lục suy nghĩ nhiều rồi. Tuy rằng tôi không có hứng thú với nữ sắc, nhưng tôi cũng không có hứng thú với những thứ khác. Cậu Lục thịnh tình như vậy, tôi từ chối nữa thì có vẻ như không biết điều, vậy cảm ơn lòng tốt của Cậu Lục trước...”

Lục Minh Hạo lúc này mới vừa lòng nở nụ cười: “Vậy mới đúng chứ.”

Anh ấy quay đầu lại dặn dò vệ sĩ bên cạnh: “Đi thôi, đưa anh Lệ đi xem món quà tôi tặng anh ấy.”

“Vâng”.

Lục Minh Hạo lại ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, lại nhàn nhã chơi game.

Lệ Anh Vũ chỉ có thể sợ hãi tìm một góc ngồi.

RV nhanh chóng chạy về khách sạn.

Ngay khi Lệ Anh Vũ bước xuống xe, anh ta đã bị mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang và mát mẻ kéo vào phòng.

Ngồi trên xe, Lục Minh Hạo tâm trạng vui vẻ quay lại đoạn video, gửi vào nhóm chat nhỏ ba người chỉ có anh, Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam.

Cố Vũ Tùng là người đầu tiên lên tiếng: [Chậc chậc, thằng nhãi Lệ Anh Vũ này có của ăn rồi. À mà, chúng ta chắc chắn là sẽ không nói với anh Hàn về chuyện này chứ?]

Tô Thần Nam: [Đưa ra lời cảnh cáo chân thành nhất cho cậu, che giấu cho cẩn thận. Hàn trước giờ luôn ghét những phương pháp này, đừng dẫn lửa đốt mình. Chúng ta giúp cậu ấy giải quyết vấn đề là được.]

Cố Vũ Tùng: [OK, tôi đã sai. Khóc.jpg. Này, sao chuyện tới tay các cậu lại dễ dàng như vậy, chỉ có tôi là một mình khổ thế này. Đảm đương việc khó nhất, tốn rất nhiều công sức, cũng không dám than thở trước mặt anh Hàn...]

Lục Minh Hạo: [Ôm.jig]

Tô Thần Nam: […]

Cố Vũ Tùng: [Thật may là còn có hai người, thật may là đã xây dựng được một thế giới nhỏ riêng tư như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể hít thở ở đây. Ngưỡng mộ các cậu có thể làm những nhiệm vụ mà không cần suy nghĩ, lúc có thể động thủ thì không cần động miệng. Bây giờ tôi phải điều tra ra chuyện ba năm trước, còn phải canh chừng an toàn của chị dâu, khổ quá…]

Lục Minh Hạo: [Xoa đầu.jpg. Không phải có vệ sĩ đảm bảo an toàn sao? 】

Cố Vũ Tùng: [Vệ sĩ cũng chào thua. Lâu lâu anh Hàn sẽ hỏi tôi chị dâu ở đâu, làm gì, gặp ai... Nếu tôi không trả lời được ngay, anh ấy sẽ liếc tôi, hoặc tồi tệ hơn là sỉ nhục tôi. Như công kích cá nhân vậy...]

Lục Minh Hạo: [Hahahaha... đánh đấm chi đấy vẫn tốt hơn, con trai hãy bảo trọng.jpg]