Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 323




Không nhận được câu trả lời mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Tưởng Tử Hàn thật sự quá thông minh, có thể hiểu rõ tất cả những gì cô đã biết.

“Không còn quan trọng nữa.” Tống Hân Nghiên khẽ cong khóe miệng, cười giễu cợt: “Nhưng anh yên tâm, tôi không ngốc đến mức người ta nói gì cũng tin đâu.”

Giọng nói cô càng khàn hơn, khàn đến mức gần như không còn âm thanh.

Cô thu ánh mắt lại, quay đầu đi.

Cơ thể cong quéo như con tôm dưới lớp chăn: “Tôi rất mệt, muốn ngủ một giấc. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Giọng nói khàn khàn đứt quãng gần như không thể hiểu được nếu như không nhìn thấy khẩu hình miệng.

Nhưng Tưởng Tử Hàn có thể nghe thấy sự lạnh nhạt trong đó, cùng với sự thất vọng và né tránh.

Tâm trạng anh như chìm xuống đáy vực, muốn hỏi, muốn biết chuyện nhưng lại không biết nên nói thế nào.

“Em chuyên tâm nghỉ ngơi đi, cơ thể em bị thương rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nằm trên giường ba bốn ngày mới có thể hồi phục lại được. Trước khi cơ thể hồi phục, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”

Tống Hân Nghiên không nói gì cả.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu.

Trên khuôn mặt điển trai cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực, anh giơ tay tắt đèn trên đầu giường.

Trở lại ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi trước đó, màn hình máy tính vẫn còn sáng, chỉ là văn bản trong tài liệu lúc này lại trở nên giống như con nòng nọc, khó coi và dữ tợn.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền giãn ra.

Khuôn mặt thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng trong nội tâm lại như sông cuộn biển gầm, hừng hực lửa giận.

Xem một lát, thật sự không thể nào xem được nữa.

Anh ném máy tính xuống, lấy điện thoại ra.

Gõ “Tạch tạch tạch” vài cái trong zalo tìm avatar nick zalo của Tô Thần Nam.

“Nghĩ cách xác định xem người đó có phải ba tôi không, nhanh lên! Có tin tức lập tức báo cho tôi biết!”

Gửi xong tin nhắn đó, lửa giận trong người anh vẫn không cách nào dịu xuống.

Anh lại nhấn vào nhóm chat bốn người.

Tin nhắn của Lục Minh Hạo: “Chuyện không vội trong tay đều gác sang một bên, cùng chung tay giúp đỡ Chúc Minh Đức nhanh chóng điều tra rõ mối quan hệ gút mắt giữa Tống Thanh Hoa với bậc cha chú trong nhà họ Dạ và nhà họ Tưởng!”

Tin nhắn của Cố Vũ Tùng: “Nếu không cút tới thủ đô thì sau này cũng đừng tới.”

Lục Minh Hạo: “...”

Cố Vũ Tùng: “...”

Đã hơn nửa đêm rồi, bản thân không ngủ được cũng không để cho mọi người ngủ sao?

Tống Hân Nghiên rúc mình trong chăn, nhưng lại không ngủ.

Phòng bệnh lại quay trở về trong bóng đêm u tối, mọi âm thanh xung quanh đều được phóng đại lên vô số lần.

Âm thanh Tưởng Tử Hàn cầm máy tính lên, âm thanh anh thả máy tính xuống, thậm chí âm thanh anh gõ điện thoại cũng lọt vào tai cô.

Chỉ là cơ thể cô lúc này rất khó chịu, người cũng vô cùng mệt mỏi, thật sự không còn dư sức lực để đuổi người đi, cho nên chỉ giả vờ như người không tồn tại.

Nhưng thật sự rất khó.

Trong ngực giống như đang bị một cục đá lớn đè ép, vừa đau lại vừa buồn.

Cô không một tiếng động đè tay lên ngực, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ ứa ra từ khóe mắt.

Rõ ràng không hề yêu, chỉ có oán hận, nhưng vì sao vẫn khó chịu như vậy?!

Những lời Tống Thanh Hoa nói trong phòng giống như đóng đinh trong tâm trí cô, mặc dù lúc đó cô rất say, nhưng cô không hề quên một chữ trong những câu nói đó.

Chúng dễ dàng đánh bại lớp ngụy trang của cô, xé nát tín nhiệm cô che giấu đằng sau sự thù hận, khiến cô không thể tiếp tục dây dưa với Tưởng Tử Hàn với danh nghĩa thù hận nữa.

Cô có thể hiểu hành vi của anh là để bảo vệ người nhà, nhưng cô sẽ không còn bất kỳ lòng tin nào nữa.

Vốn dĩ mất đi sự tín nhiệm, còn khiến người ta đau hơn so với tình yêu.

Khiến người ta tuyệt vọng hơn so với hận thù.

Cô ước rằng anh nói không biết... Chỉ cần vẫn còn sự tin tưởng, thì cho dù ba của anh có giết ba cô và làm mẹ cô bị thương, cô có muốn đi báo thù cũng là đi tìm ba anh!

Nhưng bây giờ…

Tống Hân Nghiên nắm chặt lớp vải trước ngực, nhắm mắt không dám mở ra.

Cô sợ mình vừa mở mắt, nước mắt liền không kiềm được mà tuôn ra.

Cứ như vậy đi!

Không để bản thân trở thành công cụ thù hận, không để mọi cảm xúc của bản thân trong nửa quảng đời còn lại chỉ là hận một người, như thế đã là giới hạn mà cô có thể làm với anh.

...

Khách sạn.

Tống Dương Minh dần dần có ý thức.

Bản năng làm quân nhân nhiều năm của anh ấy khiến anh ấy tỉnh táo ngay khi vừa tỉnh lại.

Anh ấy đột nhiên trợn tròn mắt, vừa định ngồi dậy thì liền phát hiện có thứ gì đang đè trên lòng ngực mình.

Anh cụp mắt nhìn xuống, ngay lập tức cảm thấy giận dữ vô cùng.

Tống Dương Minh hung hăng ngồi phắc dậy, dùng một chân đá người phụ nữ đang nằm bò trước lồng ngực của mình xuống giường.

Tống Mỹ Như bị đá tỉnh, khẽ “ưm” một tiếng, vô cùng hờn tủi ngồi dậy từ mặt đất, cơ thể trần trụi trừng mắt to mắt nhỏ với Tống Dương Minh trên giường: “Anh, anh làm gì vậy!”

Tống Dương Minh suýt chút nữa tức đến nổ tung, hàm răng nghiến răng rắc.

Gân xanh trên cổ và trán anh ấy đều nổi lên, vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo khiến người khác sợ hãi.

Tống Mỹ Như đột nhiên run lên, sau đó cứng rắn trấn tĩnh lại.

Tống Dương Minh một tay ném chăn bông trên giường xuống, che đi cơ thể lõa lồ của cô ta.

“Đừng gọi tôi là anh! Tôi không có người em gái sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như cô!”

Khi nói câu này, anh ấy vội vàng xuống giường, cầm quần áo trên mặt đất kéo hai ba cái tròng vào người.

Ban đầu Tống Mỹ Như có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại có chút nhút nhát.

Suy cho cùng thì cũng đã làm chuyện này rồi mà!

Nhưng khi nghe những lời Tống Dương Minh nói, cảm xúc ban nãy của cô ta lập tức biến mất.

Bọc người bằng chăn kỹ lưỡng, cô ta tỏ vẻ đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm vào Tống Dương Minh, khiêu khích cười: “Vậy thì càng tốt, dù sao em cũng không muốn làm em gái của anh. Chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, anh à, anh là đàn ông, phải chịu trách nhiệm với em chứ.”

Tống Dương Minh hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cài xong nút áo cuối cùng, anh ấy đi nhanh về phía cô ta, thẳng tay túm cô ta cùng với chăn lên, đi về phía cửa.

Tống Mỹ Như che lại chăn thét chói tai: “Anh, anh muốn làm gì, mau buông tay!”

“Cút đi!”

Tống Dương Minh vừa nói vừa kéo cửa phòng ra, ném cả người lẫn chăn ra ngoài.

Tống Mỹ Như bị ném đến lảo đảo, nắm chặt chăn bông muốn quay lại, trước khi Tống Dương Minh kịp đóng sầm cửa thì đã bị cô ta chặn lại: “Anh làm vậy là đang ép em. Anh cho rằng em sẽ cho anh cơ hội hối hận hay cự tuyệt sao? Anh có muốn biết ai đã nhìn thấy hình ảnh chúng ta dây dưa với nhau hay không?!”

Ánh mắt Tống Dương Minh đột nhiên trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Tống Mỹ Như đắc ý đẩy anh ta ra, một lần nữa chen vào trong phòng.

Cô ta tìm được điện thoại của mình, mở Zalo lên tìm nick của Tống Hân Nghiên, khiêu khích đưa điện thoại qua: “Em đã đem ảnh chụp gửi cho Tống Hân Nghiên rồi. Anh à, đều là em gái, không phải anh vẫn luôn coi nó như châu như ngọc, vô cùng quý trọng sao? Không biết khi nó nhìn thấy ảnh chụp này thì sẽ có phản ứng gì ta? Chắc bây giờ anh rất tức giận nhỉ, rất muốn đánh em nhỉ?! Vậy anh cứ tới đi!”

Tống Mỹ Như ngửa mặt, nghênh cổ đi tới, nham hiểm nói: “Bây giờ cho dù anh có đánh chết em cũng vô dụng!”

Tống Dương Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại Tống Mỹ Như.

Trên màn hình điện thoại, hình ảnh anh ấy với Tống Mỹ Như đang trần truồng ôm nhau nằm trên giường xuất hiện ở khung thoại của Tống Hân Nghiên.

Không chỉ một tấm, mà là một loạt.

Anh ấy ở trên, cô ta ở trên, hôn môi, còn có một số tư thế kỳ quái nữa...

Chỉ liếc mắt một cái, Tống Dương Minh liền kinh tởm tới cực điểm.

Hai tay anh ấy siết chặt, tức giận vô cùng, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.

“Đánh chết cô chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. Cút đi!”

Anh ấy túm lấy Tống Mỹ Như kéo tới cạnh cửa, mở cửa ra, giơ một chân đạp cô ta ra ngoài.

“A...”

Tống Mỹ Như hét lên, bò dậy lao trở lại.

“Bịch!”

Cửa bị đóng sầm, còn khóa lại.

Tống Dương Minh dựa vào ván cửa, mãi cho đến khi động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biến mất, anh ấy mới giống như bị người ta lấy hết sức lực, vò đầu bứt tóc, ngồi xổm xuống trước cửa.

Xấu hổ, ghê tởm, tức giận...

Đủ mọi cung bậc cảm xúc đan chéo vào nhau, khiến hai mắt anh ấy trở nên đỏ ngầu.

“A!!!”

Tống Dương Minh phát điên, đột nhiên đứng dậy, xoay người đánh mạnh lên bức tường trước mặt.

Âm thanh nặng nề xuyên qua tường truyền ra bên ngoài.

Tống Mỹ Như vẫn đứng trước cửa không rời đi, cười đắc ý.

“Anh à, người bình tĩnh như anh lại thành ra như thế này sao?!”

Nhớ lại tối hôm qua sau khi anh ấy hôn mê, dù cho cô ta loay hoay bày ra đủ mọi tư thế thì anh ấy cũng không có phản ứng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và không cam lòng.