Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 308




Người phụ nữ vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên bình.

Tống Hân Nghiên cầm tay bà ấy, nhắm mắt lại, thầm nhủ: "Nếu như mẹ thật sự là mẹ con thì con sẽ không bỏ mặc mẹ đâu! Nhất định! Nhất định con sẽ trả thù cho mẹ!"

Trước đây cứ ngỡ là ba mẹ không cần mình nên sau khi biết ba mẹ ruột là người khác, cô luôn có hơi bài xích chuyện tìm họ.

Nhưng những video, audio này lại nói cho cô biết rằng, nếu như Thẩm Hoài Ngưng thật sự là mẹ cô thì ba mẹ bị hãm hại ra nông nỗi này là do cô...

Nghĩ tới đây, Tống Hân Nghiên bỗng mở mắt.

Trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự quyết tâm!

Đương nhiên cô không tin Tống Thanh Hoa, cô phải tìm cho ra chân tướng trong thời gian ngắn nhất.

...

Hôm sau.

Khi Tống Hân Nghiên thức dậy, mở mắt, Thẩm Hoài Ngưng đã ngồi trên giường, đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô bằng vẻ mặt đầy yêu thương.

Thấy cô tỉnh dậy, bà ấy vui vẻ cười tươi.

Nhưng sau đó bà ấy bỗng che miệng lại.

Giọng nói bé tí, thật trầm truyền ra từ dưới bàn tay ốm yếu của bà ấy: "Bé cưng, có phải, mẹ, làm ồn, con không? Mẹ xin lỗi, mẹ... đi đây, con mau, nhắm mắt, ngủ, ngủ tiếp đi."

Thẩm Hoài Ngưng hốt hoảng xốc chăn ra, muốn xuống giường.

Sau khi xem chỗ video kia, Tống Hân Nghiên gần như thức thâu đêm, đến khi trời sắp sáng mới nằm cạnh Thẩm Hoài Ngưng chợp mắt.

Vì vừa mới thức dậy nên đầu óc của cô vẫn còn hơi mơ màng.

Nhưng nhìn một loạt hành động của Thẩm Hoài Ngưng...

Tống Hân Nghiên giật nảy mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ngồi dậy, dịu dàng ôm lấy Thẩm Hoài Ngưng: "Mẹ không làm ồn con đâu, con ngủ đủ rồi nên mới dậy."

Thẩm Hoài Ngưng tin lời cô, đôi mắt đờ đẫn trở nên trong veo, dịu dàng và trìu mến.

Mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

Cô giúp Thẩm Hoài Ngưng mặc quần áo lại cho đàng hoàng, đỡ bà ấy ngồi vào xe lăn rồi mới đẩy ra khỏi phòng.

Người giúp việc nghe theo yêu cầu của Khương Thu Mộc, làm một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn phù hợp cho bệnh nhân.

"Dậy rồi à?" Khương Thu Mộc đi tới chào: "Cháu chào dì, cháu là Thu Mộc, bạn thân của Hân Nghiên ạ."

Thẩm Hoài Ngưng nhoẻn môi cười, không trả lời.

Lòng Khương Thu Mộc xót xa vô cùng, cô ấy ngước mắt nhìn Tống Hân Nghiên.

Quầng thâm của cô rất đậm, mắt cũng toàn tơ máu.

Trông vừa tiều tụy vừa trầm tĩnh.

"Hình như cậu dậy hơi sớm đó? Nhỡ đâu bà ấy không phải..." Mẹ ruột cậu thì sao?

Tống Hân Nghiên mỉm cười, gật đầu.

Khương Thu Mộc thở dài, không nói nữa.

Ba người ngồi vào bàn ăn.

Thẩm Hoài Ngưng cầm cháo lên, múc một muỗng rồi thổi nhưng không ăn mà lại đưa đến trước mặt Tống Hân Nghiên: "Mẹ đút này."

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đồng loạt khựng lại, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Ngưng.

Bầu không khí im phăng phắc.

Thẩm Hoài Ngưng vẫn nhìn Tống Hân Nghiên một cách cố chấp, ánh mắt thì hơi đờ đẫn: "Cục cưng ngoan, mẹ đút ăn này. Mẹ xin lỗi, mẹ chưa, chăm con lần nào, cũng chưa, nuôi con lần nào. Giờ mẹ, bù đắp cho con..."

Khương Thu Mộc nắm chặt đôi đũa trong tay, lặng lẽ ở dưới bàn kéo vạt áo Tống Hân Nghiên một cái: "Có phải dì... bị bệnh không?"

Tối hôm qua cô ấy đã đọc tập hồ sơ mà Tống Hân Nghiên mang về, Thẩm Hoài Ngưng bị bệnh tâm thần.

Triệu chứng của bà ấy ngắt quãng, lúc thì bình thường, lúc thì... ngôn tình hay

Tống Hân Nghiên cũng bồn chồn nhìn Thẩm Hoài Ngưng.

Cô và bà ấy biết nhau chưa tới hai mươi tư giờ, từng thấy dáng vẻ khờ dại, bần thần của bà ấy, cũng từng thấy sự vui mừng, thỏa mãn của bà ấy, dù là cảm xúc gì thì khuôn mặt bà ấy luôn thẫn thờ, ngây dại.

Còn lúc này...

Đôi mắt Thẩm Hoài Ngưng lại vô cùng rạng rỡ, tuy mắt chưa có thần lắm nhưng hoàn toàn không còn khờ dại, đờ đẫn như hôm qua nữa, dường như có gì đó cố chấp, lại như đang tìm tòi hình ảnh nào đó trong trí nhớ của mình.

Cảm giác ấy... như là mất trí nhớ vậy.

Thẩm Hoài Ngưng vẫn "nhìn" Tống Hân Nghiên, cố chấp đưa muỗng sang.

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên ngột ngạt.

Thật lâu sau, Tống Hân Nghiên há miệng, ngoan ngoãn ăn muỗng cháo nọ: "Cảm ơn mẹ, ngon lắm ạ."

Thẩm Hoài Ngưng cười, đôi mắt sáng ngời đầy yêu thương.

Tống Hân Nghiên càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn, và cũng khẳng định được rằng không còn cách gì để giúp Tống Hân Nghiên sống như người bình thường cả.

Cô gắp thức ăn phù hợp với Thẩm Hoài Ngưng lên, múc thêm cháo rồi đút bà ấy ăn như cách Thẩm Hoài Ngưng đã đút mình, kiên nhẫn dỗ dành: "Ăn xong mẹ ra ngoài đi dạo với con nhé?"

Tống Hân Nghiên mở miệng: "Được chứ."

Cháo chảy ra khỏi khóe miệng.

Bà ấy nở nụ cười ngây ngốc: "Mẹ sẽ mua, quần áo mới cho con, váy, váy công chúa, xinh xắn."

Thấy Thẩm Hoài Ngưng như thế, Khương Thu Mộc không dám muốn nói gì thì nói nữa.

Dù bị bệnh nhưng vẫn quan tâm đến con gái mình như vậy... Người bình tĩnh như cô ấy còn cảm động dù vẫn chưa chắc chắn thân phận của Thẩm Hoài Ngưng.

Dù gì tình mẫu tử trong mắt người phụ nữ được thể hiện rất rõ, không thể nào là giả được.

Sau khi ăn xong, Khương Thu Mộc thì thầm hỏi Tống Hân Nghiên: "Cậu liên lạc với anh Dương Minh chưa?"

"Rồi."

Tống Hân Nghiên sửa sang lại quần áo cho Thẩm Hoài Ngưng: "Để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào xảy ra, tớ định lần lượt đưa bà ấy đến ba bệnh viện, đều là đơn vị nằm dưới sự quản lý của quân đội."

Khương Thu Mộc xoay người về phòng: "Chờ tớ thay đồ rồi đi cùng cậu."

"Ừm." Tống Hân Nghiên đáp.

Cô đã xin nghỉ ở công ty rồi, giờ cùng Khương Thu Mộc đưa Thẩm Hoài Ngưng đi thôi.

Vì có mối quan hệ với Tống Dương Minh nên họ vừa đến đã có chuyên gia tiếp đón và lấy mẫu.

"Anh Tống đã dặn phải làm gấp cho mọi người. Nếu được thì chờ ở đây nhé, trong vòng hai tiếng tới sẽ có kết quả."

"Vâng, cảm ơn."

Vì có Thẩm Hoài Ngưng nên đi nhiều nơi cũng rất bất tiện.

Thế là nhóm ba người Tống Hân Nghiên chờ ở ngoài.

Qua vách kính, cô nhìn mẫu của mình và Thẩm Hoài Ngưng được đưa vào phân tích so sánh, chờ đợi một lúc thật lâu mới có kết quả.

Khoảnh khắc nhận được kết quả, tay Tống Hân Nghiên run bần bật.

Cô và Thẩm Hoài Ngưng là mẹ con ruột!

Khương Thu Mộc hào hứng đến mức mặt đỏ bừng: "Trời ơi, dì ấy thật sự là... Thật sự là..."

"Ừ." Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm tờ báo cáo kết quả, mắt bỗng đau xót.

Trước khi nước mắt rơi xuống, cô ngẩng đầu chớp mắt liên tục để ép những giọt nước nóng hổi ấy chảy ngược vào trong.

Cô bình tĩnh quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Ngưng ngồi trên xe lăn đang cười ngây ngốc với mình, cũng cười đáp lại: "Mẹ ơi, mẹ chờ mệt lắm rồi đúng không ạ? Chúng ta tới bệnh viện tiếp theo thôi."

"Ừ." Thẩm Hoài Ngưng ngoan ngoãn đáp, giọng điệu vẫn đờ đẫn như cũ.

Ba người không nghỉ chân chút nào, đi liên tù tì ba bệnh viện.

Vẫn là sự trông mong đó, vẫn là kết quả đó.

Tâm trạng Tống Hân Nghiên yên ổn trở lại, vừa xót xa, bực bội vừa khó chịu.

Bên ngoài trời đã chập tối.

Thẩm Hoài Ngưng đã ngủ thiếp đi vì mệt từ lâu.

Tống Hân Nghiên thương bà ấy, kéo lại áo cho bà ấy.

Khương Thu Mộc thấy dây chuyền Phật nhỏ bằng ngọc trên cổ bà ấy: "Ơ, cậu trả lại dây chuyền Phật cho dì rồi à?"

Tống Hân Nghiên cũng đưa mắt về phía mặt dây chuyền Phật.

Đó không phải mặt dây chuyền Phật bằng ngọc của cô, cái của cô còn đang nằm trong tay Dạ Vũ Đình mà.

Tống Hân Nghiên đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua viên ngọc Phật.

Hai viên ngọc Phật giống nhau như đúc, có điều không biết đằng sau viên ngọc này sẽ là chữ gì.

Cô chậm rãi lật viên ngọc Phật qua.

Đó là một chữ "Mộc" rất rõ.

Khương Thu Mộc cũng sáp đến, nhẹ giọng hỏi: "Ơ? Không ngờ khắc chữ khác với cái của cậu. Một cái là Mộc, một cái là Thanh, nghĩa là sao? Không phải tên cậu mà cũng không phải tên của mẹ cậu..."

Tống Hân Nghiên đứng lên, đẩy Khương Thu Mộc ra ngoài: "Có thể là tên thật của bà ấy, cái tên Thẩm Hoài Ngưng có thể là cái tên mà bà ấy được Tống Thanh Hoa đổi cho thôi. Chẳng qua chúng ta chẳng hay biết gì về quá khứ của mẹ tớ lẫn quá khứ của Tống Thanh Hoa cả. Sự thật cuối cùng ra sao có lẽ chỉ có Tống Thanh Hoa biết."

Muốn làm rõ tất cả mọi chuyện thì Tống Thanh Hoa chính là một mắt xích quan trọng.

Bất kể thông tin bà ta cung cấp là thật hay giả thì sẽ luôn có thứ có giá trị hoặc điểm đột phá thôi.

Khương Thu Mộc nhận ra tâm trạng của bạn thân không được tốt cho lắm bèn không hỏi nữa.