Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 280




Tống Hân Nghiên im lặng.

Khương Thu Mộc nói tiếp: "Tuy rằng Tưởng Tử Hàn có sai lầm, nhưng cũng có thể nhìn ra được anh ta thực sự yêu thương cậu, anh ta không buông bỏ được cậu. Dù gì anh ta cũng là Tưởng Tử Hàn, vị vua không vương miện của đế quốc thương nghiệp thủ đô, mặc dù có chút bá đạo, vênh vênh váo váo một chút, nhưng dù sao anh ta cũng quang minh lỗi lạc, tốt hơn gấp nhiều lần so với đám người chỉ biết bày mưu thâm độc kia của nhà họ Dạ.”

Tống Hân Nghiên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Cô liếc nhìn bạn mình với vẻ tức giận: “Cậu đứng về phe Tưởng Tử Hàn từ khi nào vậy? Anh ta hứa cho cậu lợi ích gì rồi?”

Khương Thu Mộc khịt mũi khinh bỉ: “Nếu không phải thấy anh ta thật lòng với cậu, có cho tớ cả thiên hạ tớ cũng không thèm. Cho dù muốn dùng soái ca trai đẹp để mua chuộc tớ, tớ cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.”

Cô ấy ôm lấy Tống Hân Nghiên, nói với vẻ tự hào: "Không ai quan trọng bằng Hân Nghiên nhà tớ!"

Tống Hân Nghiên cảm động.

Thật tốt khi có một người bạn tốt như vậy.

...

Trong phòng làm việc của bác sĩ.

Kể từ sau chuyện phế bỏ Dạ Vũ Đình, bốn người Tô Thần Nam, Lục Minh Hạo, Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn lần đầu tiên tụ tập cùng nhau.

Mấy người bèn phân tích những chuyện xảy ra liên tiếp trong mấy ngày nay.

Lục Minh Hạo nói: "Nghĩ nhiều cũng vô ích, bọn họ muốn nhảy, không bằng cứ để bọn họ nhảy, chúng ta đánh bại từng người. Nếu Chu Ngọc Trân đã dám gây sự với chúng ta, không bằng giết chết cô ta trước rồi tính.”

"Đương nhiên không thể tha cho người phụ nữ này."

Tô Thần Nam trầm giọng tiếp lời, cũng nhắc nhở mọi người: “Nhưng chúng ta đã nghĩ đến việc tại sao người của nhà họ Dạ lại làm như vậy chưa? Động cơ của Chu Ngọc Trân tạm thời không nhắc đến, nhà họ Dạ thì sao? Tống Hân Nghiên bị sảy thai, Dạ Vũ Đình không thể nhân đạo, hiện tại ai nấy đều đã biết rồi. Sự việc này ầm ĩ xôn xao, nhà họ Dạ lại không ai đứng ra, tại sao lại như vậy?”

Ba người còn lại trong phòng làm việc chìm sâu vào suy nghĩ vì lời nói của anh ta.

Tô Thần Nam tiếp tục: "Dạ Vũ Đình muốn có được Tống Hân Nghiên nhưng không có được nên cảm xúc kích động rồi ra tay thì có thể hiểu được, nhưng người nhà của anh ta thì sao? Tất cả đều điên rồi sao?”

Anh ta nhíu mày: "Em gái, chị dâu là cái quái gì vậy, mấy người phụ nữ ăn no rửng mỡ sao? Tôi không nghĩ như vậy, trong này chắc chắn có gì kỳ lạ mà chúng ta không ngờ tới.”

Cố Vũ Tùng ngồi cà lơ phất phơ trên ghế sô pha: “Không phải chứ, ở thủ đô này, tên tuổi của nhà họ Dạ mặc dù không đứng đầu nhưng cũng được xem là nhà quyền thế có vốn liếng. Bản thân Dạ Vũ Đình cũng không phải kém cỏi, anh ta muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao lại cứ nhìn trúng Tống... chị dâu, người đã kết hôn với anh Hàn lúc trước? Hoặc có thể nói...”

Anh ta ngồi thẳng lưng nhìn về phía mấy người: “Trên người chị dâu có gì đáng để Dạ Vũ Đình phải có được cô ấy?”

Những lời này vừa được nói ra, ánh mắt sắc bén bất mãn của Tưởng Tử Hàn lập tức quét qua.

Cố Vũ Tùng giật mình, lời nói cũng lập tức thay đổi: “Đương nhiên rồi, chị dâu nhà chúng ta ngoại trừ xinh đẹp ra, không phải là cũng thông minh một chút, có chút tài cán sao, nhưng những điều này có thể trở thành lý do mà anh ta thích chị dâu sao?”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dịu lại.

Ánh mắt của Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo lại rất khó giải thích.

Cả hai suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Con mẹ nó, cách giữ mạng sống này cũng không ai có.

Khụ!

Tất nhiên, nếu là hai người bọn họ, có lẽ bọn họ cũng sẽ kinh sợ như vậy...

Tưởng Tử Hàn đăm chiêu đập nhẹ vào tay vịn của ghế sô pha: "Tiếp tục."

Cố Vũ Tùng lặng lẽ rút đi những giọt nước mắt thương tâm cho bản thân, ho nhẹ một tiếng: "Điểm quan trọng nhất là Dạ Vũ Đình không phải là người dễ bị tình cảm chi phối, anh ta có thể dùng những thủ đoạn ghê tởm như vậy để có được chị dâu, thậm chí còn không ngại làm con chó vô liêm sỉ, quả thực không thể dùng lý lẽ thông thường để cân nhắc.”

Bàn tay đang đập vào tay vịn sô pha của Tưởng Tử Hàn ngừng lại: “Không chỉ vậy, nhà họ Tống còn đột nhiên xuất hiện cô Tống Thanh Hoa kia, không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này... Tôi luôn cảm thấy, cô ta có quan hệ gì đó với Hân Nghiên.”

Nghĩ đến đây, anh xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại: "Tôi không thể yên tâm nổi Hân Nghiên, gần đây không có thời gian xử lý những việc này, Thần Nam, cậu làm việc tôi yên tâm nhất...”

Tô Thần Nam cười: "Giao cho tôi."

Lục Minh Hạo và Cố Vũ Tùng nhìn nhau, hai người yên lặng ngồi bên cạnh, cái gì mà cậu làm việc tôi yên tâm nhất?

Ý là bọn họ làm việc không thể yên tâm được sao?

Cả hai ôm lấy ngực, có cảm giác bị nói đến...

Thật tức mà.

Thế nhưng... bọn họ không dám bộc lộ sự tức giận của mình, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

...

Khi Tưởng Tử Hàn trở lại phòng bệnh một lần nữa, Tống Hân Nghiên đã ngủ say.

Đôi mắt cô sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn không có cảm giác an toàn mà nắm lấy tay của Khương Thu Mộc.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn âm trầm như nước, tay nắm chặt đến kêu răng rắc.

Khương Thu Mộc quay đầu lại.

Tưởng Tử Hàn làm cử chỉ im lặng với cô ấy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

...

Sáng sớm.

Mới sáng sớm, Dạ Vũ Đình đã đập phá phòng bệnh.

Đôi tay bị cắt hết gân hoàn toàn bị phế rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta tức giận.

Tủ, đồ trang trí, dụng cụ y tế, những thứ có thể giẫm đạp, có thể đá, tất cả đều bị anh ta đập tan tành.

Dạ Nhất đứng ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng lộp cộp phía trong, cũng không dám thở mạnh.

Sau khi Chu Ngọc Trân xảy ra chuyện, Lâm Tịnh Thi cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Một chuyện đại sự như vậy mà cậu con trai nhỏ lại không lộ mặt, hơn nữa trên mạng còn nói anh ta đang ở bệnh viện.

Tại sao lại ở bệnh viện?

Lâm Tịnh Thi bảo người điều tra mới biết con trai nhỏ bị người khác cắt gân tay, mà chồng bà ta và con trai lớn lại giấu kỹ với bà ta.

Bà ta tức giận đến suýt chút nữa phát điên ngay tại chỗ, lập tức tức giận đùng đùng mà đến bệnh viện.

Còn chưa đến gần liền bị chấn động bởi âm thanh vỡ nát truyền ra từ trong phòng bệnh.

Lâm Tịnh Thi chạy nhanh đến.

"Bà chủ..." Dạ Nhất giật mình, muốn ngăn nhưng không ngăn được.

Lâm Tịnh Thi đẩy anh ta ra, mở cửa xông vào: "Vũ Đình, tay con còn đau, con đang làm gì vậy?”

Trong cơn tức giận, Dạ Vũ Đình dùng cánh tay dồn ép mẹ mình đến sau cánh cửa.

Cánh tay nổi đầy gân xanh ấn mạnh vào cổ họng của bà ta, đè ép đến mức bà ta muốn nôn khan.

Lâm Tịnh Thi vội vã nắm lấy cánh tay đầy sức lực của con trai rồi đẩy ra ngoài: “Vũ Đình... Mẹ là... là mẹ đây...”

Hai mắt Dạ Vũ Đình đỏ bừng vì tức giận: "Nếu như bà không phải là mẹ tôi thì hiện tại đã chết rồi.”

Anh ta tức giận chất vấn: “Có phải là bà đã xúi giục chị dâu hạ thuốc Hân Nghiên không? Tại sao? Các người đều điên rồi sao? Tại sao lại không chấp nhận cô ấy? Cô ấy là vợ tôi, vợ tôi! Mẹ, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ sinh ra không?”

"Con buông mẹ ra trước..."

Dạ Vũ Đình như chưa nghe thấy, cả người như phát điên: “Các người, người nào người nấy đều không muốn tôi sống tốt, không tôn trọng tôi, cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi. Bà biết tôi yêu cô ấy thế nào không? Để theo đuổi được cô ấy, để cưới được cô ấy tôi đã phải trả giá bao nhiêu không? Tại sao bà lại muốn làm như vậy? Tại sao, tại sao?”

Chất vấn đến cuối cùng, anh ta gần như nghiến răng mà gào lên.

Cánh tay đè lên cổ của Lâm Tịnh Thi cũng càng ngày càng thêm lực một cách mất kiểm soát.

Lâm Tịnh Thi suýt chút nữa bị con trai ấn ngạt thở, khuôn mặt đỏ bừng, hai chân không còn sức mà thõng xuống.

Dạ Nhất, người vẫn luôn quan sát hai người, vội vàng bước vào kéo Dạ Vũ Đình ra.

"Ông chủ, anh bình tĩnh một chút, bà chủ sắp bị anh bóp chết rồi.”

Tiếng hét lớn của Dạ Nhất khiến Dạ Vũ Đình tìm lại được một chút lý trí.

Anh ta thất thần lảo đảo lùi lại, ngã ngồi xuống giường bệnh đã bị anh ta đá văng ra khỏi vị trí.

"Khụ khụ khụ..."

Lâm Tịnh Thi tựa vào tường ho dữ dội, cuối cùng cũng dịu lại.

Bà ta cười nhạt, cổ họng bị kích thích đến khản giọng: “Nếu con muối biết vì sao như vậy, mẹ sẽ nói cho con biết!"

Lâm Tịnh Thi lấy ra một xấp ảnh từ trong túi ném lên giường bệnh.