Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 271




Tống Hân Nghiên không có trả lời.

Có điều ngay sau đó, quần áo ngủ trên người cô đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.

Sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, cơ thể lạnh toát từng cơn.

Giọng nói lo lắng của Tưởng Tử Hàn cũng cách cô càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.

...

Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng Thị.

Phòng bệnh VIP khoa phụ sản.

Phòng bệnh là một căn hộ.

Bác sĩ từ trong đi ra, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tưởng tổng, cô Tưởng đây là sẩy thai. Thời gian mang thai chưa đủ một tháng, vốn trong giai đoạn nguy hiểm, cảm xúc của cô ấy lại không ổn định, còn vận động kịch liệt, nên sảy... sảy...”

Uy áp trên người Tưởng Tử Hàn càng lúc càng bức người.

Trán của bác sĩ sớm đã toát tầng tầng mồ hôi lạnh, giọng nói càng lúc càng thấp.

“Chưa đủ môt tháng?” Tưởng Tử Hàn bắt được điểm này, sững sờ tại chỗ.

Trong đầu vụt qua hình ảnh của anh và Tống Hân Nghiên làm ở trong nhà vệ sinh, hôm đó...

Con là của anh!

Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức trắng bệch, dưới chân bỗng mềm nhũn, cơ thể lảo đảo.

Cô xua tay, khàn giọng: “Tại sao lại sẩy thai?”

Mặt của bác sĩ xanh như tàu lá chuối, không trả lời được.

“Đi tra!” Tưởng Tử Hàn nghiến răng nói.

Bác sĩ gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng chạy đi.

Tưởng Tử Hàn đi vào phòng nghỉ ngơi ở trong.

Tống Hân Nghiên mới làm phẫu thuật lấy thai ra nên đang ngủ say, gương mặt nhỏ không có huyết sắc trắng bệch một mảng, yếu ớt giống như búp bê sứ.

Anh đi tới bên cạnh giường bệnh của cô ngồi xuống, nắm bàn tay nhỏ tuyệt đẹp mảnh khảnh của cô, đôi mắt đỏ ngầu vì tự trách: “Không phải là hận anh không chết hay sao? Tại sao còn muốn mang thai con của anh?”

Yết hầu của Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, âm thanh không kìm được mà đanh lại: “Tống Hân Nghiên, em sao có thể tàn nhẫn như vậy!”

Giọng nói trở nên sắc lạnh: “Tại sao không nói cho anh!”

Cô thật sự... hận anh như vậy sao?!

Hận tới mức ngay cả mang thai rồi cũng không nói cho anh biết!

Chủ nhiệm khoa sản cầm báo cáo tới gõ cửa!

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng lau mắt, hỏi với giọng khàn khàn: “Chuyện gì?”

Chủ nhiệm nhìn Tống Hân Nghiên vẫn hôn mê ở trên giường bệnh, nhỏ giọng nói: “Nguyên nhân sẩy thai đã tra được...”

Cô ta đưa bản báo cáo bằng hai tay: “Việc sẩy thai của cô Tống không phải do ngoại lực tác động, là dưới tác dụng của thuốc mới sẩy thai.”

Khí thế toàn thân của Tưởng Tử Hàn bỗng rung lên: “Cô nói lại lần nữa!”

Chủ nhiệm khoa sản run rẩy, vội nói: “Nhưng đây chắc là một sự cố, thuốc dẫn tới sẩy thai không phải là uống vào, dựa theo kết quả hóa nghiệm được mà suy đoán, là ảnh hưởng từ việc ngửi loại mùi gì đó dẫn tới sẩy thai.”

Tưởng Tử Hàn cầm lấy bản báo cáo, lướt nhanh.

Trong đó đặc biệt có một loại thành phần thuốc, một loại thành phần thuốc liều mạnh, đây chính là nguyên nhân dẫn tới sẩy thai.

Bàn tay cầm báo cáo của Tưởng Tử Hàn siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Cô ấy quả nhiên hận tôi, cho dù dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng phải khiến tôi đau đớn không bằng chết. Cô ấy, làm được rồi!”

Bởi vì chuyện của đứa con trước, cô luôn canh cánh trong lòng, nghĩ đủ mọi cách trả thù anh.

Cho dù loại thủ đoạn tổn thương địch một nghìn, tự tổn thương mình tám trăm như này.

Nhưng cô quả thật thành công rồi.

Chủ nhiệm khoa sản suýt nữa bị sự tức giận tỏa ra từ trên người Tưởng Tử Hàn dọa vỡ mật.

“Đây đây đây... đây chắc không phải là ý nguyện ban đầu của cô Tống.” Cô ta lau mồ hôi lạnh vội vàng giải thích: “Loại thuốc này người bình thường căn bản không có được.”

“Ha!”

Khí thế trên người Tưởng Tử Hàn càng mãnh liệt, mỉa mai mà nhếch môi: “Cô ấy không phải là người bình thường gì cả. Cô ấy là người nghiên cứu đồ trang điểm, nguyên liệu hóa công gì gì đó không có được sao?”

Chủ nhiệm khoa sản lắc đầu: “Vậy thì càng không thể rồi. Nếu cô Tống có hiểu biết về những thứ này thì nên biết rõ loại thuốc này không những có thể khiến người ta sẩy thai, đồng thời còn rất tổn thương tử cung, không chú ý thì có khả năng dẫn tới sau này không thể mang thai được nữa. Một bào thai mới vừa hình thành, cô ấy không muốn, có cách không tổn thương tới bản thân.”

Tưởng Tử Hàn bỗng sững sờ.

Đều là bác sĩ, tuy anh không dính tới khoa sản, nhưng các loại thuốc dùng trong bệnh viện, 80-90% anh đều rõ.

Anh nhanh chóng lượt một lượt ở trong đầu, quả thật mình không biết có thuốc tàn nhẫn như vậy.

Chủ nhiệm khoa sản nhìn ra điều không đúng, nhắc nhở: “Tưởng tổng, cô Tống có khả năng là trong lúc vô tình hít vào, cũng có khả năng là... bị người khác hãm hại. Hơn nữa, cô ấy chắc không biết mình mang thai.”

Trong phòng bệnh thoáng chốc rơi vào tự yên tĩnh chết chóc.

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn nheo lại, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Dạ Vũ Đình.

Báo cáo trong tay bị anh vo thành một cục, cơn giận ngút trời chồng chất trên người anh.

Hôm đó anh không nên thủ hạ lưu tình, chỉ lấy hai gân tay của anh ta.

Anh nên hoàn toàn phế anh ta!

Trái tim nhỏ của chủ nhiệm khoa sản suýt nữa bị dọa phát bệnh tim, thấy Tưởng Tử Hàn mãi không lên tiếng, suy nghĩ một chút, cô ta vẫn nên mau chóng lui ra ngoài.

Khi đang xoay người, dư quang ở khóa mắt của cô ta vô cùng lướt qua Tống Hân Nghiên ở trên giường bệnh, bước chân muốn rời đi bỗng khựng lại.

Chủ nhiệm sững người: “Vòng tay mà cô Tống đeo...”

Thần sắc của cô ta rất nghiêm trọng: “Tưởng tổng, tôi có thể lấy đi hóa nghiệm không?”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, ánh mắt dừng trên cổ tay của Tống Hân Nghiên.

Trên cổ tay trắng trẻo của cô đeo một chiếc vòng tay bạch kim, bên trên đính đá quý đỏ, rất đẹp.

“Có vấn đề gì sao?” Anh hỏi.

Chủ nhiệm khoa sản nhíu mày, lắc đầu: “Nhìn không ra, nhưng tôi cứ cảm thấy màu sắc của chiếc vòng tay này... không đúng lắm.”

Rõ ràng nhìn trông là đồ rất quý giá, nhưng màu sắc đó nhìn kiểu gì cũng có chút khang khác.

Tưởng Tử Hàn lập tức cảnh giác, sau đó lấy chiếc vòng tay đó đưa cho cô ta.

Chủ nhiệm khoa sản nhận lấy rồi muốn rời đi.

Tưởng Tử Hàn lại cất giọng khàn khàn: “Sau khi cô ấy tỉnh lại, không nói chuyện sẩy thai với cô ấy, cô ấy liệu có biết không?”

“Sẩy thai cũng tương đương với sinh con, sự khác thường của cơ thể không lừa người được.”

Chủ nhiệm khoa sản suy nghĩ: “Nếu anh không muốn để cô ấy biết, chúng tôi có thể nói với cô ấy là do trước đây cơ thể không điều dưỡng tốt, nội tiết mất cân đối, rối loạn kinh nguyệt dẫn tới đau bụng cấp tính...”

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Nói như vậy đi.”

“Được.” Chủ nhiệm khoa sản đáp, chần chừ một chút rồi lại bổ sung: “Sẩy thai cũng cần ở cử. Một hai tháng tiếp theo, nhất định phải cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng. Thuốc có dược tính mạnh như vậy, không điều dưỡng sẽ để lại mầm bệnh.”

Tưởng Tử Hàn khoát tay, ý bảo anh biết rồi.

Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ nhỏ không chút huyết sắc.

Cho dù vẫn ở trong trạng thái hôn mê, cô vẫn nhíu mày, nước mắt của khóe mắt cũng chưa từng khô.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn đau thắt, cầm chiếc khăn ấm ở bên cạnh nhẹ nhàng lau cho cô.

Lau mãi, chiếc khăn bông bị anh dùng sức vo thành một cục.

“Lần này cho dù em hận chết anh, anh cũng phải giữ em ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không để mặc em rời đi nữa.”

Bình ổn lại cảm xúc, anh cầm tay cô tiếp tục nhẹ nhàng lau: “Hân Nghiên, đợi cơ thể của em điều dưỡng tốt, em muốn rời đi, chân trời góc bể anh cũng đi cùng với em. Chúng ta từng nói, phải sinh thêm mấy đứa con, lời hứa trước kia, chúng ta có thể dùng mỗi một ngày của tương lai để thực hiện.”

Chỉ là người từng tổn thương em...

Đôi mắt sâu của Tưởng Tử Hàn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao.

Những người đó, anh cũng không tha cho bất cứ ai!

Ánh mắt dừng ở vết thương trên cổ của Tống Hân Nghiên, anh khựng lại, anh gọi điện cho Cố Vũ Tùng.

“Nghĩ cách lập tức để Khương Thu Mộc đến Thủ đô.”

Cố Vũ Tùng ở đầu bên kia tràn ngập nghi hoặc trong đầu, nhưng không dám hỏi nhiều.

Chỉ có thể thở dài ở trong lòng, biết sớm, anh ta trước đó đã mang người cùng tới rồi.