Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 243




Tưởng thị, văn phòng tổng giám đốc.

Chúc Minh Đức cung kính đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Dạ Khải Trạch bảo lãnh cô Tống ra ngoài. Ông ta sớm đã hoài nghi cái chết của Dương Liễu có nguyên nhân khác, vì vậy sớm đã dựa theo manh mối này điều tra.”

“Không phải Dạ Vũ Đình?” Tưởng Tử Hàn có chút ngoài ý muốn.

“Đúng vậy!” Chúc Minh Đức gật đầu, đáp: “Kỳ quái chính là ở đây, Dạ Vũ Đình lần này hình như không hành động quá nhiều, nhưng ba anh ta Dạ Khải Trạch lại làm rất nhiều việc vì cô Tống.”

Dừng lại một lát, anh ta vừa nhớ lại tình hình điều tra, vừa báo cáo: “Dạ Khải Trạch từ rất sớm đã lén cho người thay đổi thi thể của Dương Liễu, luôn cho người khám nghiệm tử thi lại. Liên tục vài lần, phát hiện thật sự có vấn đề. Loại thuốc Dương Liễu sử dụng, ban đầu khi khám nghiệm tử khi không rõ ràng, nhưng qua một đêm, nghe nói lúc họ lại cho người đi điều tra mới tra ra chút dấu vết. Sau đó liên tục vài ngày, Dạ Khải Trạch luôn cho người liên tục kiểm nghiệm, phát hiện thời gian người chết tử vong càng lâu, thành phần loại thuốc đó hiện ra trong máu càng rõ ràng…”

Nói xong những lời này, cơ thể Chúc Minh Đức căng thẳng, chờ đợi cơn bạo nộ của Tưởng Tử Hàn.

Mặc dù những chuyện này, Boss cũng sớm đã hoài nghi, sớm làm rồi, nhưng dù sao Boss và cậu Cố đều là bác sĩ, có độ nhanh nhạy về mặt này.

Nhưng không nghĩ tới là, Dạ Khải Trạch lại làm nhiều việc vì cô Tống như vậy.

Dù sao, tình huống ban đầu là: Tất cả mọi người nhà họ Dạ đều nhắm vào cô Tống.

Chúc Minh Đức lo lắng Boss vì bị Dạ Khải Trạch nhanh chân đoạt trước công lao mà tức giận.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trong văn phòng yên tĩnh, Chúc Minh Đức ngoại trừ tiếng hít thở của bản thân thì không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu.

Boss nhà mình sắc mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Cho nên, ông chủ thế mà không tức giận?

Chúc Minh Đức mê mang không hiểu.

“Ừ.”

Im lặng cả nửa phút, Tưởng Tử Hàn mới nhàn nhạt đáp một tiếng.

Chúc Minh Đức chợt thở phào một hơi, mừng rỡ sống sót sau tai nạn bỏ chạy.

Cửa phòng làm việc khép lại, tay cầm bút của Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt.

Ở thủ đô này, anh trước nay chưa từng đặt nhà họ Dạ vào trong mắt.

Bây giờ xem ra, hai cha con này không thể xem thường.



Biệt thự Lộc Hồ.

Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ xuống lầu.

Dạ Vũ Đình ngồi trên xe lăn vẫy tay với cô: “Mau đến đây, mấy ngày nay ở trại tạm giam nhất định ăn không ngon ngủ không yên. Anh kêu Irene làm cả bàn thức ăn em thích.”

Thức ăn nóng hổi đầy cả bàn.

Còn chưa đến gần đã ngửi thấy hương thơm cay nồng, rất kích thích vị giác.

Tống Hân Nghiên ăn uống đạm bạc mấy hôm nay, cũng không khách sáo với anh ta, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn vừa nói với Dạ Vũ Đình đang ở một bên giúp cô gắp thức ăn múc canh: “Chuyện hôm nay đều nhờ chú Dạ, quay đầu chúng ta tìm cơ hội chân thành cảm ơn chú ấy.”

Dạ Vũ Đình đặt bát canh múc xong trước mặt cô: “Không cần. Ba anh cũng là ba em. Người một nhà, vốn nên đoàn kết lẫn nhau, em đặc biệt tới cảm ơn ông ngược lại xa lạ.”

Anh ta cười vuốt mái tóc vẫn còn ẩm ướt của Tống Hân Nghiên: “Đừng thấy bề ngoài ba anh nghiêm túc cứng rắn, thực ra trong lòng rất tốt với con cái chúng anh. Ông không tiếp nhận em thì thôi, một khi đã tiếp nhận rồi, thì sẽ đối đãi em như con gái ruột, rất thiên vị. Cho nên, đừng để trong lòng.”

Động tác ăn cơm của Tống Hân Nghiên chậm lại, như có điều suy nghĩ.

Dạ Vũ Đình cười gắp thức ăn cho cô, tiếp tục như không có việc gì, nói: “Em còn chưa biết đi, sau khi chúng ta lĩnh chứng, ba cho người gửi 3000 tỷ đầu tư cho công ty mới của chúng ta, nói là tặng quà tân hôn cho chúng ta. Ông còn đồng ý với anh, đợi ngày công ty chúng ta chính thức khởi nghiệp, sẽ đến tận nơi tham quan, cổ vũ động viên chúng ta.”

Thức ăn kẹp trên đũa của Tống Hân Nghiên rơi về bát: “3000 tỷ?”

“Ừ.”

Tống Hân Nghiên im lặng lại gắp thức ăn lên.

Cô không biết 3000 tỷ đối với người như nhà họ Dạ mà nói rốt cuộc có tính là nhiều không, nhưng đối với cô mà nói, có thể tặng con dâu quà tân hôn như vậy, chính là một con số trên trời.


Ngẫm nghĩ, Tống Hân Nghiên đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của chú Dạ với chúng ta.”

Dạ Vũ Đình không nhịn được cười: “Đừng quá áp lực, không làm tốt cũng không sao. Đây chỉ là chút mong đợi của trưởng bối với chúng ta mà thôi, không phải muốn chúng ta làm tới trình độ gì.”

“Ừ.”

Ăn xong, Tống Hân Nghiên đặt đũa xuống: “Tôi và anh trai còn có Đầu Gỗ đã hẹn gặp mặt, mấy ngày nay họ vì chuyện của tôi mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhất định rất lo lắng, tôi phải đi gặp họ một chút.”

Do dự giây lát, cô hỏi: “Anh có muốn cùng đi không?"

Dạ Vũ Đình điều khiển xe lăn, cầm áo khoác mà người giúp việc sớm đã chuẩn bị cho Tống Hân Nghiên sang: “Anh em bạn bè của em khó được gặp mặt, anh liền không đi quấy rầy. Đi sớm về sớm, chú ý an toàn.”

Tống Hân Nghiên cảm động nhận lấy áo khoác: “Tôi sẽ.”



Nơi Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc hẹn gặp mặt là quán trà kiểu Quảng.

Lúc cô đến, Tống Dương Minh, Khương Thu Mộc và luật sư Vệ mà họ dẫn từ Hải Thành tới sớm đã gọi xong món chờ đợi bên trong.

Tống Hân Nghiên đến rồi, hàn huyên không bao lâu, trực tiếp vào đề tài chính: “Mấy ngày nay tôi ở trại tạm giam không có chuyện gì làm, bèn suy ngẫm từ đầu tới cuối những việc xảy ra gần đây vô số lần, sơ hở có thể nghĩ tới cũng chỉ có vài chỗ như vậy. Cơ hội duy nhất đầu độc đồ chơi chính là sau khi đồ chơi được gửi đến nhà họ Tưởng, mà Minh Trúc có lẽ đoán được là tôi tặng, cho nên mới cho kẻ có ý đồ cơ hội bôi nhọ tôi.”

Tống Dương Minh cau mày nói: “Lịch viên có camera giám sát, chúng tôi nghĩ cách xem qua, camera hiển thị sau khi người giúp việc lấy đồ chơi từ chỗ nhân viên giao hàng, trực tiếp đưa tới tay Tưởng Minh Trúc. Nếu hạ độc sau đó, vậy chỉ có một khả năng, người đầu độc quan hệ thân thiết với những người nhà họ Tưởng, hơn nữa còn có thể tùy tiện ra vào Lịch viên.”

Khương Thu Mộc lập tức phụ họa: “Tôi từng nghe Cố Vũ Tùng nhắc tới, nói Lịch viên không phải nhà chính của nhà họ Tưởng, nơi đó chỉ có một nhà ba người Tưởng Tử Hàn ở, người giúp việc, bảo vệ bên trong cũng đều là tâm phúc của Tưởng Tử Hàn. Người khác muốn vào, chỉ e còn khó hơn lên trời. Những người này tuyệt đối không làm chuyện tổn thương chủ nhân, người duy nhất có cơ hội, còn có động cơ chỉ có Sở Thu Khánh.

“Người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ đến Lịch viên, nhưng mấy ngày nay, bất kể là chúng ta hay là phía Cố Vũ Tùng, trong tối ngoài sáng điều tra cô ta vài bận, không bắt được chỗ đáng ngờ. Nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh điều gì. Hân Nghiên là người trước, còn là người trước mà Tưởng Tử Hàn thật sự từng động lòng…Sở Thu Khánh muốn vu oan Hân Nghiên là cực kỳ có khả năng.”

Tống Hân Nghiên: “…”

“Hẳn không phải cô ta.”

Cô bưng trà Long Nhãn nóng hổi lên, nói: “Sở Thu Khánh dù có lòng dạ xấu xa, nhưng cũng không ngu ngốc đến độ động vào con gái Tưởng Tử Hàn ngay dưới mí mắt anh ta.”

“Chuyện này không chắc.” Tống Dương Minh cau mày: “Lòng người rất phức tạp. Người bình thường yếu đuối ngay cả con kiến cũng không dám dẫm chịu kích thích hoặc ảnh hưởng của xung quanh mà dám nhấc dao chém người, huống hồ là phụ nữ có lòng báo thù và đố kỵ.”

Cuộc đối thoại trong phòng bao bước vào cục diện bế tắc.

Im lặng một lát, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu hỏi luật sư Vệ: “Có tất cả giám sát quỹ tích hành trình của nhân viên giao hàng đó sao?”