Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 239




Anh ấy không đơn thuần như Khương Thu Mộc, chỉ nói: “Anh tới chậm, để em phải chịu khổ rồi. Nhưng giờ đã có anh ở đây, em không cần lo lắng nữa. Anh đã đi gặp thủ trưởng trong phân bộ, nhờ người ta đánh tiếng với bên công - kiểm – pháp…”

“Anh!" Tống Hân Nghiên cau mày, không đồng ý nói: “Trước kia hồi ở bộ đội anh cũng chưa từng làm phiền tới cấp trên, dùng quan hệ để làm gì đó, bây giờ…”

“Yên tâm, không có đi cửa sau. “

Tống Dương Minh xoa đầu em gái một cách cưng chiều, khiến mái tóc của cô loạn hết cả lên: “Anh tin em gái mình sẽ không làm ra những hành vi quá khích như vậy, thế nên mới nhờ lãnh đạo đánh tiếng, yêu cầu bên kia nhất định phải phá án một cách công bằng chính trực.”

Tống Hân Nghiên yên lòng.

Anh trai không phá lệ vì cô là được.

Cô cảm động tới ướt cả hốc mắt: “Anh, cám ơn anh. “

Tống Dương Minh ôm cô vào ngực, vỗ lưng cô dỗ dành: “Được rồi, muốn ôn chuyện hay cảm động gì đó thì để sau đi, nói chính sự trước đã.”

Khương Thu Mộc vội vàng gật đầu phụ họa: “Lần này tớ dẫn theo luật sư tới, còn tìm một vị pháp y cực kỳ xuất sắc ở Hải Thành. Nước thủ đô quá sâu, tớ không tin nổi người nơi này.”

Tống Dương Minh không yên tâm, nhỏ giọng dặn dò: “Tuy bọn anh có thể thường tới đây thăm em, nhưng không có cách nào nhúng tay vào đây để chăm sóc cho em được, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng nghĩ nhiều, những chuyện khác giao cho bọn anh giải quyết.”

Ba người đang nói chuyện.

Bên ngoài bỗng truyền tới loáng thoáng tiếng tranh cãi đầy ngây thơ và non nớt.

Tống Hân Nghiên nghiêng tai lắng nghe, sau đó cau mày: “Hình như là giọng của…”

“…Tưởng Minh Trúc." Khương Thu Mộc thay cô điền nốt nửa câu còn lại.

Trên mặt Tống Hân Nghiên lộ ra biểu cảm lo lắng, sao cô nhóc kia lại xuất hiện ở đây?

Khương Thu Mộc chỉ liếc mắt một cái cũng biết bạn thân đang nghĩ gì, chủ động nói: “Tớ ra ngoài xem thử xem. Cậu và anh Dương Minh bàn về vụ án trước đi.”

Tống Hân Nghiên vội vàng gật đầu, dõi theo bóng lưng rời đi của Khương Thu Mộc.

Bên ngoài.

Tưởng Minh Trúc tới đây cùng người hầu và vệ sĩ, non nớt nói với người cảnh dát chặn đường cô bé: “Chú ơi, cháu là Tưởng Minh Trúc, là người bị hại trong vụ án Tống Hân Nghiên đầu độc. Cháu tới để gặp Tống Hân Nghiên.”

Rõ ràng củ cải đỏ trước mắt còn chưa cao bằng chân mình, nhưng khí thế tỏa ra thật khiến người không thể làm lơ.

Cảnh sát ngẩn người: “Cô ấy là trường hợp đặc biệt, không có lệnh của cấp trên thì không một ai được gặp cả.”

Hàng lông mày nhỏ của Tưởng Minh Trúc cau lại: “Chú đừng tưởng cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện mà bắt nặt cháu. Trước khi tới đây cháu đã hỏi luật sư rồi, chú ấy cũng giúp cháu tìm những điều luật liên quan để đọc rồi, dù Tống Hân Nghiên là người hạ độc, nhưng chỉ cần người bị hại là cháu đây không truy cứu, là sẽ được xử khoan hồng, được xin thả ra.“

Nói chuyện luật pháp với một cô bé bốn tuổi, thật sự rất khôi hài.

Cảnh sát nhẹ nhàng giải thích: “Lý thuyết đúng là vậy, nhưng bây giờ vụ việc cô ấy đầu độc cháu đã được lập án, nếu cháu không truy cứu, vậy nhất định phải cùng người giám hộ của cháu rút đơn kiện về, sau đó mới có công văn gửi đến chỗ bọn chú…”

Nói ngắn gọn là dù lúc này có hủy án kiện, cũng phải trải qua một lưu trình vô cùng phức tạp, không thể nào thả người ngay được.

Huống chi, chuyện liên quan tới Tống Hân Nghiên không chỉ là một vụ án đầu độc đơn giản như vậy.

Tưởng Minh Trúc càng nghe, hàng lông mày nhỏ càng cau chặt, đôi mắt to tròn lanh lợi chớp chớp, cô bé nảy ra một ý hay.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé xụ xuống, nói khóc là khóc: “Chú cảnh sát.”

Cô bé nhấc đôi chân nhỏ, ngắn ngủi chạy tới, ôm chầm lấy chân cảnh sát: “Chú không thả người, vậy dẫn cháu vào thăm cô ấy được không. Cô ấy là mẹ cháu, đối xử với cháu tốt lắm, chắc chắn không làm hại cháu đâu. Hu hu hu… người lớn các chú cứ thích bắt nạn mấy bạn nhỏ cái gì cũng không biết. Thật ra mấy chú chỉ là hâm mộ ghen tỵ hận nên mới có ý chia cách cô ấy và bố cháu thôi. Các chú còn không muốn thấy cháu sống tốt, nhốt mẹ cháu vào tù tức là muốn ngược đãi cháu, không để bạn nhỏ có được một gia đình hoàn chỉnh, một thời thơ ấu tươi đẹp không muộn sầu…”

Cảnh sát: “…”

Anh ta chỉ làm theo quy định thôi mà, từ bao giờ lại biến thành hủy hoại gia đình người khác, ngược đãi trẻ em vậy?!

Cảnh sát trưng ra vẻ mặt buồn rầu khó xử.

Khương Thu Mộc đứng một bên xem diễn hồi lâu, tới lúc không nhịn nổi nữa mới mỉm cười tiến tới: “Đồng chí, cô nhóc này đến cùng chúng tôi.”“

Cô ấy lấy giấy phê chuẩn do Tống Dương Minh đem tới ra: “Chúng tôi có giấy phê chuẩn, tôi ra đón cô nhóc.”

Khương Thu Mộc chớp mắt ra hiệu với Tưởng Minh Trúc.

Cô nhóc lanh lợi kia lập tức vứt cảnh sát qua một bên, chạy về phía Khương Thu Mộc.

“Chị Khương, sao giờ chị mới tới.”

Khương Thu Mộc: “…”

Rất tốt, quả nhiên có sữa chính là mẹ.

Cuối cùng cô ấy cũng không phải còn được gọi là dì nữa rồi!

Cảnh sát đau đầu, một lớn một nhỏ này, không một ai làm anh ta bớt phiền lòng, mà cũng chẳng có người nào anh ta đắc tội nổi.

Anh ta biết thời biết thế nói: “Được rồi được rồi, muốn gặp thì đi đi. Thời gian thăm tù có hạn, mấy người chỉ còn lại năm phút thôi đó.”

Khương Thu Mộc vội vàng dẫn Tưởng Minh Trúc đi vào.

Cửa phòng thăm nuôi mở ra.

Tưởng Minh Trúc vừa nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt to như trái nho lập tức đỏ dừng, nước mắt trong suốt trào dâng trong mắt, rớt xuống.

Cô bé nhào tới, ôm lấy chân Tống Hân Nghiên khóc lớn.

Hai mắt Tống Hân Nghiên cũng mờ đi, giọt nước mắt cố kìm nén khi từ lúc nhìn thấy Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cuối cùng cũng trào khỏi khóe mắt, chảy xuống: “Không sao, không sao rồi. Xin lỗi Minh Trúc nhiều nha, dọa con sợ rồi.”

Cô nâng đôi tay đang bị còng lên, sau đó mở rộng tròng xuống, ôm Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Ngoan, đừng khóc. Để mẹ xem xem con khỏe hẳn chưa nè? Có còn khó chịu ở đâu nữa không?”

Tưởng Minh Trúc vừa khóc vừa lắc đầu, sau đó xấu hổ lau nước mắt.

Cô bé mở to đôi mắt đỏ ửng, ướt nhẹp của mình, nói bằng chất giọng non nớt: “Con không sao hết. Mẹ chăm sóc tốt cho mình là được, không cần lo cho con.”

Tống Hân Nghiên vừa khổ sở, vừa cảm động: “Xin lỗi con, đều do mẹ quá khờ mới hại con chịu đau khổ.”

Tưởng Minh Trúc ngạo kiều liếc mắt, hếch cằm nhỏ lên trời: “Quả thật rất khờ.”

Cô bé cau mày dạy dỗ cô: “Sao mẹ có thể đần như vậy hả? Nếu đã quyết định về nước tới thủ đô, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần sấm đầm rồng hang hổ chứ. Không những chẳng chuẩn bị gì, còn hay mềm lòng nữa, mẹ nói thử xem, mẹ không bị người khác hãm hại thì ai bị đây?”

Cô nhóc tinh quái này dùng giọng điệu như một bà cụ non, chầm chậm nói: “Mai mốt tuyệt đối không được mềm lòng với người xấu, nếu không mẹ sẽ bị người khác bắt nạt đó. Đâu thể lần nào con cũng phải chạy tới la lối khóc lóc om sòm, tìm hết mọi cách để gặp mẹ được… mất mặt lắm.”

Bầu không khí vốn trầm trọng trong phòng bị một đống lớn lời nói do cô nhóc đổ xuống đánh vỡ không còn tung tích gì.

Tống Hân Nghiên nín khóc mỉm cười.

Khương Thu Mộc bật cười ha ha.

Ngay cả người không thích nói cười, mặt mày lúc nào cũng âm trầm như Tống Dương Minh lúc này cũng thấy buồn cười vô cùng.

Xem ra, cuộc hôn nhân chớp nhoáng mà em gái nhà mình chọn nhầm cũng không phải không có thu hoạch.

Ít nhất ngoại trừ nỗi đau, cô còn thu hoạch một nhóc loli đáng yêu.

Tống Hân Nghiên hít mũi, nghiêm túc nói: “Mẹ sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của cô giáo Minh Trúc.”

Cô nở nụ cười xấu hổ: “Mẹ đúng là sống uổng phí hơn hai mươi năm mà, còn không thông thấu bằng một đứa bé như con nữa.”“

“Không đúng, mẹ là người may mắn nhất trong số những người lớn không được thông minh cho lắm kia, bởi vì mẹ đã gặp được con.” Tưởng Minh Trúc ôm lấy mặt Tống Hân Nghiên, tặng cô một nụ hôn an ủi: “Con sẽ chia bớt vận may của mình cho mẹ, loại may mắn cả đời ý.”

Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc: “Cám ơn cô giáo Minh Trúc. “

Giờ phút này, cô cảm thấy có thể gặp lại Minh Trúc trong khung cảnh ấm áp như vậy, cô bị vu oan một lần như vầy cũng đáng.

Chỉ là…